Chương 3 - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG

11.

Ta quay đầu ngước lên nhìn ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ. Ngày hôm ấy, cái ngày mà Lâm gia bị tịch thu tất cả, ánh trăng cũng sáng như thế, chỉ có điều là trời gió lạnh hơn hôm nay.

Ngày hôm đó, cũng vì mải chơi nên ta quay về nhà muộn, nhờ đó mà thoát được một kiếp nạn. Rõ ràng lúc đó ta trốn ở trong bóng tối, nhưng mẹ vẫn nhìn thấy được ta. Bà ấy nhìn ta lắc đầu ra hiệu, bảo ta tuyệt đối đừng bước ra ngoài.

Ta vội vàng chạy đi tìm Thừa Luật, lòng cứ nghĩ rằng chàng ấy có thể cứu được cha mẹ ta. Nhưng đâu ngờ, tướng quân phủ của chàng sớm đã m.áu chảy thành sông rồi.

Cũng chính ngày hôm ấy, ngày cuối cùng mà ta gặp đại tỷ, thi thể trắng toát của tỷ ấy bị ánh trăng chiếu xuống đầy ảm đạm, thê lương. Những kẻ cường đạo mang thi thể của tỷ ấy đến m.ộ chôn tập thể, thay nhau làm nhục cái thi thể trắng nhợt nhạt ấy. Bọn chúng nói tỷ ấy là hoàng hậu, có được tỷ ấy dù chỉ là một thi thể cũng được xem như một lần được làm hoàng đế rồi.

Tất cả nữ nhi của Lâm gia đều có chung một kết cục bi thảm như thế. Ta phải quay về nhà, báo thù cho họ, sau đó sẽ đi đoàn tụ cùng với mọi người.

"Nàng đang nhìn gì thế?"

Thác Bạt Luật bóp chặt mặt ta, ép ta phải nhìn về phía hắn. Hắn quả thực rất lạ lùng. Trước kia mỗi lần vui vẻ cùng ta, lúc nào hắn cũng che đôi mắt của ta, nhưng gần đây hắn lại muốn ta dùng đôi mắt này để đối diện với hắn.

Người trong lòng của hắn đã quay trở về, hắn cũng không cần thiết phải giữ ta ở lại bên cạnh hắn nữa. Nhưng hiện tại ta vẫn còn đang ở bên cạnh hắn, ta nghĩ có lẽ đúng như lời hắn đã từng nói, ở trên giường ta có chút thú vị, có lẽ là Phùng Ngọc Nhi không thể có được thứ thú vị đó.

Ta lấy tay che đi vết sẹo trên cằm của hắn, rồi đáp lời: "Ta đang ngắm trăng."

Ngắm trăng lần sau cùng….

12.

Ngày hôm sau, Phùng Ngọc Nhi lại đến chỗ của ta, bọn cung nữ trong cung ai cũng cố gắng lấy lòng cô ta.

"Vương phi, người không biết đâu, hôm qua trước mặt các sứ thần của Nam Đường, Lâm ngự nữ thế mà lại nằm chung chỗ với con sói của thái tử điện hạ đấy."

"Điện hạ còn nói Nam Đường đã nuôi dạy cô ta rất tốt, rất biết hầu hạ người khác. Câu này há chẳng phải là đang mắng nữ nhi của Nam Đường đều giống như những kỹ nữ sao."

"Những sứ thần của Nam Đường còn cười vui vẻ nữa chứ, đúng là người Nam Đường đều hạ tiện như nhau."

Bọn họ cố gắng nói rất to vì sợ rằng ta không nghe thấy. Phùng Ngọc Nhi đang đứng bên ngoài nhìn ta, ta đang đu mình trên một chiếc xích đu rất cao, gần như sắp bay ra khỏi tường. Cô ta rất nhanh thôi sẽ trở thành thái tử phi.

Ở Nam Đường bọn ta, việc thúc thúc lấy tẩu tẩu của mình là điều không thể nào chấp nhận được. Nhưng ở Bắc Lương của họ thì lại khác, phong tục của bọn họ rất khác. Đừng nói là việc thúc thúc lấy tẩu tẩu của mình, ngay cả khi phụ thân qua đời con trai cũng có thể được thừa hưởng cả nữ nhân của phụ thân mình.

"Ta hỏi cô thêm một lần nữa, cô rời đi hay là muốn ở lại đây chờ ch.ết?"

Phùng Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi ta. Ánh mắt của cô ta nhìn ta đầy vẻ hung ác, dữ tợn. Nhưng rõ ràng năm đó là cô ta không cần Thác Bạt Luật, nếu đổi lại là ta, muốn trách cũng tự trách sai lầm của chính bản thân mình, không thể nào mà trút giận lên một người vô tội.

"Lẽ nào không còn con đường thứ ba sao?", ta hỏi lại cô ta.

"Đúng vậy."

Cô ta lại tiếp tục nói.

"Bất kể cô có đi đến doanh trại của Bắc Lương hay là không, thì với bản lĩnh giỏi mê hoặc người khác của mình, có lẽ cũng có thể sống lâu thêm được một chút."

13.

Phùng Ngọc Nhi không thể tống được ta đến được doanh trại Bắc Lương. Bởi vì trước ngày hôm đó, ta đã bỏ trốn. Sau một ngày kể từ lúc các sứ thần Nam Đường rời đi, hoàng đế Bắc Lương lâm bệnh nặng, lúc này cơ hội của ta đã đến.

Ta ra đi mang theo lệnh bài đã lén trộm được từ Thác Bạt Luật trước đó và cùng với tất cả tiền tài mà ba năm qua ta dành dụm được.

Nhưng thay vì đi đến chỗ đóng quân của quân đội Nam Đường, ta lại thay đổi đường chạy đến Tiên La, một đất nước nằm sát với Bắc Lương. Sau đó, lên kế hoạch trở về Nam Đường bằng đường biển. Ba năm qua, ta vẫn luôn tính toán lên kế hoạch trốn khỏi nơi này, để quay về Nam Đường.

Tiến cống vật phẩm có chu kì 3 năm một lần. Ta vốn dự định lẻn vào đội sứ thần tiến cống để quay trở về Nam Đường. Nhưng vừa nhìn thấy Tề Văn, ta lập tức thay đổi kế hoạch, bởi vì hắn ta rất có khả năng sẽ nhận ra ta, thế nên ta không thể mạo hiểm được.

Ta quyết định quay trở về Nam Đường bằng đường vòng, đi tới Tiên La, nơi mà Thừa Luật từng kể với ta khi còn ở Nam Đường.

Chàng ấy từng nói rằng Tiên La nằm sát biển, nối liền với Cửu Châu, là một nơi cách thành Thiên Hành ở Nam Đường với thời gian 10 ngày đi thuyền. Nhưng đi vào nơi này cũng không khác gì đi vào con được ch.ết, thế nhưng hiện bây giờ ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Lúc ta rời đi, Thác Bạt Luật cùng với toàn bộ quan lại quyền lực của Bắc Lương đều đang đứng hầu bên cạnh hoàng đế. Bọn cung nữ thì hoảng hốt lo sợ, không một ai chú ý đến ta.

Ta mặc quần áo cung nữ, hóa trang rồi bước ra khỏi cung, mang theo bên mình lệnh bài trộm được từ Thác Bạt Luật. Bước đi trên con đường ra khỏi cung, nơi mà ta trăn trở ba năm qua, thế nhưng lúc này ta vẫn bình tĩnh tiến về phía trước.

Hộ vệ chặn ta lại, kiểm tra lệnh bài trong tay của ta một cách cẩn thận sau đó thả cho ta xuất cung. Ta thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng rời khỏi thành. Ta biết vào thời gian này sẽ có người đến vùng lận cận của Tiên La để hái sâm, ta có thể lẻn vào để đi cùng với bọn họ.

Không lâu sau khi rời khỏi thành, hồi chuông báo tử đột nhiên vang lên, Hoàng đế Bắc Lương băng hà.

Ta quay đầu nhìn lại trông về phía xa xăm, chợt nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn phía trên cung điện, tựa hồ như triều đường ở Bắc Lương vậy. Đúng thật sự là ông trời cũng đang giúp ta.

Ngay lúc này, cho dù bọn họ có lòng muốn bắt giữ một cống phẩm từ Nam Đường như ta thì e là cũng chẳng có thời gian đâu mà bận tâm đến nữa. Hơn nữa, ta thấp kém như một con kiến, bọn họ sẽ không lãng phí sức lực dành cho một con kiến đâu.

Ta đi cùng với đoàn người hái nhân sâm ở gần Tiên La. Trời đầy mưa bão, trên đường vô số lần gặp thổ phỉ thú rừng nhưng may mắn thay ta vẫn sống sót.

Ta nghĩ rằng chính là cha, mẹ, các tỷ muội còn có cả Thừa Luật đang bảo vệ cho ta, bảo vệ ta quay về để đoàn tụ cùng với họ.

Sau một tháng đi rồi lại dừng, dừng rồi lại tiếp, cuối cùng ta cũng đến được cửa khẩu giáp biển của Tiên La, sau đó ta lên một chiếc tàu buôn đi đến Kim Lăng.

Đây là lần đầu tiên ta đi trên một con tàu buôn thế này, ta liên tục đứng không vững rồi nôn mửa, ta cũng nghĩ rằng bản thân mình đang bị say sóng bởi vì đang di chuyển trên thuyền.

14.

Nửa tháng sau, cuối cùng ta cũng đến được Nam Đường. Bến cảng mua bán tấp nập, ta bám vào một thân cây nhỏ nôn mửa, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Một người phụ nữ đã đưa cho ta vài quả mơ, nói với ta rằng nó có thể giúp ta giảm bớt được cơn say sóng. Ta cầm lấy nó rồi từ từ cho vào miệng, từ trước đến giờ ta chưa từng ăn qua loại quả này, nó thật sự rất chua nhưng mà lại giúp cho ta cảm thấy dễ chịu hơn.

Cơ thể của ta đã thật sự chạm đến giới hạn, không thể nào tiếp tục nữa. Ta cố đi một vòng Thiên Hành để tìm một quán trọ nhỏ dừng chân.

Trong lúc đang dùng bữa, tất cả mọi người ở trong quán trọ đều bàn luận về chuyện ở Bắc Lương. Bọn họ nói rằng, sau khi tiên hoàng băng hà, Thác Bạt Luật d.ục h.uyết đăng cơ * còn Phùng Ngọc Nhi được phong làm hoàng hậu.

* D.ục h.uyết đăng cơ: nghĩa là tranh giành đẫm m.áu để được lên ngôi hoàng đế.

Ta lặng lẽ nép ở một góc lắng nghe hết tất cả những câu chuyện mà bọn họ đang bàn luận với nhau.

Thời gian ba năm qua, Thác Bạt Luật hắn chính là Thừa Luật của ta, còn ta lại là Phùng Ngọc Nhi của hắn. Bọn ta đều lấy được những thứ mà bản thân mình cần, giờ đây cuối cùng thì tất cả mọi thứ cũng đã quay về vị trí vốn có của nó. Cả đời này, ta và hắn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Lúc ta chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, bọn họ lại tiếp tục nói.

"Các người nghe thấy gì chưa, sau khi Tân hoàng Bắc Lương đăng cơ, việc đầu tiên mà hắn làm chính là ch.ém đầu sứ giả mang vật tiến cống của chúng ta đến đó."

"Ta còn nghe nói, những sứ thần ấy dù đã rời khỏi Bắc Lương được mấy ngày, nhưng vẫn bị đuổi cùng diệt tận."

"Khi hai nước xảy ra giao chiến, họ nhất định sẽ không xử t.ử sứ thần. Hơn thế nữa bây giờ vẫn chưa xảy ra giao chiến, Bắc Lương sao lại như thế chứ?"

"Ai mà biết được, bọn họ vốn đã là người lòng lang dạ sói rồi mà."

Đúng, Thác Bạt Luật quả thực là lòng lang dạ sói. Khi hắn ta yêu cầu 200 vạn lượng thì ta đã định trước là hắn sẽ đi về phía Nam rồi. Bởi vì Nam Đường lấy đâu ra 200 vạn lượng để cống nạp, hắn chỉ là đang tìm một cái cớ mà thôi.

Nhưng điều không ngờ tới là hắn ta lại khai chiến nhanh đến vậy. Ta phải nhanh chóng đi Kim Lăng, nếu không thì sẽ phải ch.ết trong tay Thác Bạt Luật.

15.

Ba ngày sau, ta đã đến được thành Kim Lăng. Trên bức tường thành cao lớn kia đã không còn Thừa Luật bị treo lắc lư ở nơi đó, không biết bây giờ x.ác của chàng ấy đang ở nơi đâu.

Khi mặt trời lặn về phía Tây, cuối cùng ta cũng về đến nhà. Trên đoạn đường dài, căn nhà của Lâm gia sớm đã bị cây cỏ mọc um tùm che phủ lấy, phía trước cửa nhà phủ đầy rác rưởi.

Khi màn đêm buông xuống, ta lại bước đến một đoạn đường dài khác nơi đó có nhà của Thừa Luật, Bùi phủ một nơi đã từng được gọi tên là Trấn quốc phủ cũng đã bị lửa lớn thiêu rụi sạch sẽ không còn thứ gì.

Ta chậm bước lặng lẽ trong gió lạnh đêm về, đằng xa truyền đến âm thanh ngọt ngào của các ca nữ, có lẽ bọn họ vẫn còn chưa biết giờ này chắc hẳn quân đội Bắc Lương đã vượt sông rồi.

Một người nào đó dừng chân ở bên cạnh ta, nhìn thấy đống đổ nát hoang tàn trước mắt khẽ chợt thở dài: "Nếu như Bùi gia vẫn còn, thì Bắc Lương kia làm sao có thể dễ dàng đánh chiếm được Định Châu như thế."

Ta ngẩn người sửng sốt, Định Châu là tuyến phòng thủ quan trọng của Nam Đường, một khi bị đánh chiếm vậy thì việc Bắc Lương đi về phía Nam cũng chẳng còn ai có thể ngăn cản nổi nữa.

"Bây giờ nghĩ lại, Bùi tướng quân năm đó không hề thông đồng với địch", một người khác nữa lại lên tiếng.

"Đúng vậy, nhưng giờ đây có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi. Có lẽ chưa đầy một tháng nữa, Bắc Lương sẽ tấn công đến thành Kim Lăng."

"Vị tân đế mới của Bắc Lương rảnh độc ác tàn nhẫn, nghe đâu chỉ trong 3 ngày đã tàn sát sạch sẽ Định Châu. Nếu như Kim Lăng không thể chống đỡ được thì e rằng cũng sắp phải hứng chịu thảm họa rồi. Chúng ta mau tìm cách thoát thân thôi."

Quả nhiên là Thác Bạt Luật đã đánh chiếm, tàn sát toàn bộ Định Châu. Đột nhiên ta lại cảm thấy bụng quặn đau, không kiềm được mà nôn ra ngoài, dù rằng chẳng nôn ra được thứ gì cả.

Ta biết rõ chắc hẳn bản thân mình đang có bệnh, thậm chí có thể là ta đang mang thai. Kinh nguyệt tháng này của ta đang bị trễ, nhưng ta lại không đi tìm đại phu.

Ta là người sắp ch.ết, những chuyện này giờ đây đối với ta đã không còn quan trọng nữa. Thế thì hà tất gì phải gánh thêm muộn phiền.

Ta thăm dò nghe ngóng nơi giữ thi thể của những người trong hai nhà Bùi Lâm. Cuối cùng biết được họ đã bị vứt vào mồ chôn tập thể, giờ đây xương cốt đã hòa vào bụi đất, thật khó để phân biệt được ai là ai.

Ta mua một ít giấy tiền đi đến mồ chôn tập thể để cúng bái, thật sự ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cùng họ. Nhưng cuối cùng, một lời ta cũng chẳng thể thốt ra được. Bởi vì cuộc sống của ta ba năm qua đều gắn liền với một cái tên Thác Bạt Luật, một cái tên mà họ chẳng hề muốn nghe.

Sau cùng ta chỉ biết nói rằng mọi người hãy chờ ta, rất nhanh thôi ta cũng sẽ đến tìm mọi người. Sau đó nửa tháng, ta dùng phần tiền còn lại mua một chức nữ quan khiêu vũ ở trong cung, để đi đến gặp người nam nhân mà đại tỷ ta từng rất yêu, hoàng đế Nam Đường Chu Nguyên Dật, sau đó là gi.ết ch.ết ông ta.

Nhưng điều mà ta không thể ngờ tới là có một người đã đứng trong hoàng cung để chờ đợi ta từ rất lâu rồi. Đó chính là Thác Bạt Luật.