Chương 2 - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG

6.

Ta bị Thác Bạt Luật cấm túc, cả nửa tháng nay Thác Bạt Luật không còn đến chỗ của ta. Người hầu trong cung thì không còn ôn hòa đối với ta như trước, thức ăn họ mang đến cho ta đều toàn là những thứ ôi thiu, không chỉ thế bọn họ còn chế giễu chửi rủa ta.

Ở nơi đây cũng giống hệt như ở Nam Đường, xu nịnh kẻ trên cao và giẫm đạp người thấp hèn.

Hai cung nữ của Nam Đường đến tìm ta, họ nói với ta rằng từ sau khi Phùng Ngọc Nhi được Thác Bạt Luật bế đi từ yến tiệc, cô ta vẫn luôn ở tẩm cung của hắn ta, hơn thế nữa họ còn nghe được tin Thác Bạt Luật sắp lập cô ta thành thái tử phi.

"Người Bắc Lương quả thực không hề tôn trọng lễ tiết. Nếu ở Nam Đường, tiểu thúc mà lấy chị dâu nhất định sẽ là chuyện khiến người khác chê cười."

"Nguyệt Nương cô phải làm sao đây, nếu như Phùng Ngọc Nhi làm thái tử phi, cô ta chắc chắn sẽ không buông tha cho cô."

"Phải đó, một núi không thể có hai hổ được."

Ta mỉm cười thay cho câu trả lời, ta mà là hổ gì chứ, ta chỉ là một kẻ thay thế có thể vứt bỏ đi bất kì lúc nào thôi. Ta không thể để cho bản thân mình bị vứt bỏ được, các cô gái được tiến cống từ Nam Đường suy cho cùng cũng chỉ có một kết cục, đó là trở thành [Quân kĩ*].

*Quân kĩ: gái đ.iếm trong quân đội.

Ta không hề muốn quay lại nơi đấy, một cô nương mà ta từng quen biết đã phải bỏ mạng ở đó. Cô ấy ch.ết rất thê thảm, bị hành hạ đến hậu môn vỡ nát mà ch.ết. Ta đã từng tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ấy, tứ chi gầy gò trắng nõn bị đứt rời, giống như từng cành liễu mỏng manh được nối lại với nhau bằng lớp da mỏng.

Tối đến, ta trèo tường đi vào phòng ngủ của Thác Bạt Luật, đây cũng chính là kĩ năng ta học được từ Thừa Luật.

Ta đã thăm dò khắp nơi, biết được rằng sau khi Phùng Ngọc Nhi được chăm sóc cẩn thận ở đây mấy ngày đã về phủ vào sáng hôm qua.

Rầm một tiếng, ta ngã khỏi tường bị vệ cấm quân vây quanh.

Thác Bạt Luật vừa thấy ta, cau mày hỏi.

"Nàng trèo tường làm gì thế?"

Ta xoa xoa nhẹ cái chân đau của mình, nhỏ tiếng đáp lời.

"Nô tỳ, nô tỳ nhớ… nhớ điện hạ!!!"

Ta không hề nói dối, ta nhớ hắn, muốn gặp được hắn đến mức phát điên. Vừa dứt lời, ta không nhịn được nữa, chạy đến ôm chầm lấy hắn, gọi thật nhẹ nhàng [A Luật].

7.

Đúng như dự đoán, Thác Bạt Luật đẩy ta ra rồi quay người trở về phòng.

"Đưa cô ấy quay về đi."

Ta chạy đến ôm chặt hắn từ phía sau.

"Điện hạ, lẽ nào người muốn đuổi nô tỳ đi sao?"

Ta cảm nhận rõ được cơ thể hắn cứng đờ một lúc, mặc dù hắn vẫn đẩy ta ra nhưng lực không còn mạnh như trước nữa.

Suy cho cùng, ba năm qua ta cố gắng đối xử dịu dàng với hắn như thế chỉ là vì để khiến hắn có chút thương xót mỗi khi ta gặp hiểm nguy.

Hắn liếc nhìn ta, nhìn thấy đôi chân trần không giày không tất của ta, dù miệng bảo ta đi nhưng tay vẫn đưa cho ta một đôi giày.

Lần này, ta thắng cược rồi.

Mẹ ta từng nói không hề sai, cô gái mạnh mẽ không sợ vướng víu với một nam nhân.

Năm đó, bà ấy kiên trì theo đuổi cha ta, dây dưa đến cùng để khiến cho một lãnh chúa Nam Đường như cha ta cưới bà ấy, sau cùng là hạ sinh năm chị em gái bọn ta.

Ngày hôm sau, trong ngoài hoàng cung lan truyền tin đồn rằng ta không chỉ trèo tường hoàng cung để gặp Thác Bạt Luật mà còn mặc quần áo mỏng manh với đôi chân trần đến quyến rũ hắn.

Người trong cung chế giễu ta là hồ ly quen thói quyến rũ người khác. Quần thần trong triều thì chế nhạo ta không biết liêm sỉ. Liêm sỉ là thứ gì, có thể giúp ta tiếp tục được sống không.

8.

Khi Phùng Ngọc Nhi đến, ta đang trong phủ vẽ chân dung của Thừa Luật.

Không biết tại vì sao, bây giờ mỗi khi nghĩ đến chàng ấy bóng dáng chàng ấy gần như đã mất dần mất dần trong trí nhớ của ta. Hình như ta sắp quên mất đi bóng hình của chàng ấy rồi.

Ta vẫn đang mang đôi giày mà Thác Bạt Luật đưa hôm qua, cho dù nó không vừa chân nhưng ta vẫn cố mang, vì có nó hôm nay ta mới được người hầu mang đến cho bữa ăn ngon.

Phùng Ngọc Nhi bước vào, cô ta đứng cạnh bàn ăn, trên người khoác bộ hồng y cực kì quyến rũ.

Ta thỉnh an cô ta, cô ta lại nhìn chăm chăm vào ta.

"Trông cô thật sự rất giống ta, nhưng bây giờ ta quay về rồi, nếu cô còn tiếp tục ở lại đây thì chắc chắn cô sẽ phải ch.ết."

Nữ tử Bắc Lương thật sự rất thẳng thắn, không nói vòng vo. Ta im lặng không đáp lại lời nào. Cô ta cầm bức vẽ Thừa Luật lên nhìn một cách đầy chăm chú.

"Nghe nói cống phẩm như các cô cũng xuất thân từ gia đình quý tộc, ta có thể đưa cô về lại Nam Đường, đoàn tụ cùng với phụ mẫu của mình."

Ta lắc đầu, lớn giọng đáp lời.

"Ta đã là người của thái tử, ta thích thái tử điện hạ, ta sẽ không rời khỏi đây."

Vừa dứt lời, người hầu bên cạnh Thác Bạt Luật đi vào bảo rằng sứ giả Nam Đường ngày mai sẽ rời đi, vì thế đêm nay trong cung sẽ tổ chức tiệc tiễn đưa bảo ta đến đó để nhảy múa.

Ta vui vẻ đồng ý, mỉm cười nhìn Phùng Ngọc Nhi.

"Vương phi người cũng thấy rồi đó, bây giờ điện hạ lúc nào cũng nhớ đến thiếp thân cả."

Phùng Ngọc Nhi lạnh lùng liếc nhìn ta, xắn tay áo rồi rời đi. Tất nhiên là ta sẽ rời khỏi nơi này, nhưng mà không phải là nhờ vào cô ta.

9.

Tối đó, ta đeo khăn che mặt nhảy múa trước các sứ giả Nam Đường. Trong bữa tiệc, quan đại thần của Bắc Lương mỗi người đều ôm một cô gái được tiến cống từ Nam Đường, ăn nho gọt vỏ bằng tay và uống rượu do họ đút cho.

Sứ giả Nam Đường cũng mỉm cười, vui vẻ đến quên đường về. Sau khi nhảy múa xong, ta được Thác Bạt Luật gọi đến chỗ ngồi của hắn. Hắn đặt ta bên cạnh con con sói mà hắn nuôi dưỡng, thỉnh thoảng lại trêu chọc con sói rồi vuốt tóc ta.

"Con Sói mà thái tử điện hạ nuôi dưỡng quả thực không tồi", sứ giả Nam Đường say sưa cười nói.

Thác Bạt Luật cũng mỉm cười rồi đáp.

"Mỹ nhân Nam Đường các người cũng không tồi, quả nhiên những người lớn lên ở vùng đất đai màu mỡ thì rất vừa miệng."

Các sứ giả nhận được lời khen này rất vui mừng, cùng nhau uống rượu trong lòng vui mừng đến quên mất đường về.

Ta bất động như một con ch.ó nằm yên trên mặt đất, không chút động đậy.

"Thái tử điện hạ, hình dáng của người rất giống với một tướng quân đã ch.ết của Nam Đường. Nếu bây giờ người đó còn sống, thì người đến ngoại giao với ngài lần này chắc chắn là người đó", một sứ giả khác cũng mở lời.

Thác Bát Luật đột nhiên ngừng vuốt ve ta.

"Ồ, đó là vị tiểu tướng quân nào thế?"

"Bùi Thừa Luật, con trai của Bùi Phong."

Vừa nghe xong câu trả lời Thác Bạt Luật gật đầu liên tục.

"Là hắn ta à, bổn vương nhớ Bùi gia bọn họ bị đế vương các người ghép vào tội phản quốc nên đã xử ch.ết, đúng không?"

"Phải…. à không phải", sứ giả Nam Đường lắp ba lắp bắp.

Thác Bạt Luật ôm ta vào lòng, ta cố tình đút rượu cho hắn ta. Ta cố gắng giữ cho tay mình không run, nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ vô tình rơi trên má. Hắn nhẹ nhàng nhìn ta, không nói điều gì cả.

Sau khi uống cạn chén rượu, hắn vẫy tay với các sứ thần.

"Chư vị đại nhân, bổn vương muốn nói cho các người biết một bí mật."

"Là bí mật gì thế?", đám sứ giả vô cùng tò mò.

Hắn ta nhếch khóe miệng lên rồi thản nhiên nói.

"Nhà họ Bùi căn bản không có bất kì liên lạc gì với Bắc Lương ta, đó chỉ là tin tức giả do bổn vương tung ra, không ngờ hoàng đế của các ngươi lại coi trọng chuyện này đến thế."

Sứ giả Nam Đường im lặng một lát rồi lại cười lớn.

"Thái tử điện hạ lại nói đùa rồi, Bùi gia rõ ràng là thông đồng với địch, không... Ý của ta là Bùi gia tâm thuật bất chính, điện hạ không cần phải thay họ biện hộ đâu."

Sứ giả Nam Đường giải thích với giọng điệu đầy lúng túng.

Thác Bạt Luật lại tiếp tục chế giễu họ.

"Bổn vương không đùa đâu, hoàng đế của các ngươi thà gửi vạn lượng bạc cùng hàng chục mỹ nhân, còn hơn là tin tưởng một vị tướng trung thành."

Các thần tử của Bắc Lương cũng cười một cách vô đạo đức, thậm chí có người còn cởi bỏ quần áo của các cô gái được cống nạp từ Nam Đường ngay tại đó.

Thác Bạt Luật nói tiếp: "Lần tiến cống sau, Bắc Lương muốn có hai trăm vạn lượng, ba mươi nghìn mảnh vải lụa cùng với một vạn thiếu nữ."

"Cái này, làm sao gom đủ được như thế, điện hạ có thể bao dung hơn một chút được không?", sứ giả Nam Đường sắc mặt tái nhợt.

"Thiếu một phần, bổn vương sẽ nghiền nát Nam Đường của các ngươi", Thác Bạt Luật không hề do dự đáp lời.

Sứ giả chỉ biết cười trừ, không dám đắc tội. Trong số đám sứ giả kia có một người cứ nhìn chằm vào ta, ta biết hắn, hắn chính là Tề Văn từng là học trò của cha ta.

Tề Văn là mệnh quan giám sát việc xử trảm Lâm gia ta. Mặc dù ta có đeo khăn che mặt nhưng vẫn sợ bị hắn nhận ra thế nên đã cố ý ngượng ngùng vùi mặt vào vòng tay của Thác Bạt Luật.

Thác Bạt Luật có lẽ cũng đã nhận ra được nên lạnh lùng hỏi Tề Văn: "Ngươi nhìn cái gì thế?"

Tề Văn đáp lời: "Ngoại thần nhìn thấy nữ nhân này có thể nhận được sự yêu thích của điện hạ, nghĩ rằng cô ta chắc hẳn kiếp trước đã tu luyện rất nhiều."

Thác Bạt Luật len lén đặt tay vào eo ta: "Ở trên giường, nàng ta cũng có chút thú vị, hy vọng lần sau tiến cống cũng có nữ nhân hiểu chuyện như thế."

Tề Văn lùi lại phía sau với nụ cười gượng gạo, còn ta thì thoát qua được một kiếp nạn. Thác Bạt Luật bế ta ra phía sau cung điện, nơi được ngăn cách với các ngoại trưởng bằng một tấm màn.

Ta biết hắn ta định làm gì, hắn muốn làm nhục ta trước mặt sứ thần Nam Đường. Như thế cũng chẳng khác gì với việc Bắc Lương đang làm nhục Nam Đường.

Tay ta vô thức nắm lấy tấm màn, không muốn bị hắn đối xử như vậy. Triều thần Bắc Lương cười vang, sứ thần Nam Đường nịnh nọt, cung nữ kiều diễm nữ tính, âm thanh u sầu bao trùm cung điện phía Bắc, tất cả ở đó chẳng một ai đến giúp ta.

10.

Đằng sau tấm màn mờ ảo, Thác Bạt Luật đang rất hăng máu. Khuôn mặt lắc lư khiến ta nhớ đến khoảnh khắc Thừa Luật bị treo trên tường thành.

Khi cơn gió phương bắc buốt lạnh thổi qua, Thừa Luật lắc lư gương mặt tái nhợt đầy khắt khổ. Người ta mắng mỏ, ném lá thối đất bẩn vào người chàng ấy, họ muốn chàng ấy phải thịt nát xương tan.

Người nam nhân anh dũng kiêu hãnh một thời, giờ đây m.áu đã cạn khô, hai mắt không còn cử động. Ta đứng giữa đám đông, nhìn người thiếu niên mười bảy tuổi đang dần bị thối rữa.

Thác Bạt Luật nói hắn ta chỉ tung ra tin giả, nhưng bốn năm trước, triều đình Nam Đường đã đưa ra vài bức thư nói một cách rất hùng hồn đó là bằng chứng cho thấy Bùi gia thông đồng với địch.

Bùi gia dùng m.áu của mình lập lời thề, họ chưa bao giờ thông đồng với địch phản bội đất nước. Cha ta cùng với tổ phụ cũng vì nêu ra một vài nghi ngờ, mà đã bị hoàng đế liệt vào danh sách đồng phạm rồi bị tru di cửu tộc.

Ngay cả đại tỷ của ta, đương kim hoàng hậu cũng được hoàng đế ban cho tấm lụa trắng. Ta vốn cho rằng tất cả mọi chuyện đều do một tên vô lại xảo quyệt hãm hại. Bây giờ cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ, kẻ sát nhân thực sự chính là Hoàng đế Nam Đường.

Hắn là một vị quân vương mà Lâm gia ta dốc hết tâm tư, còn Bùi gia đến cả tính mạng cũng không cần để bảo vệ cho hắn.

Khi hắn lên ngôi, triều đình tăng thuế để nộp vật tiến cống cho Bắc Lương hàng năm, điều đó khiến cho dân chúng càng thêm khốn khổ. Bắc Lương muốn năm ngàn thiếu nữ, cũng chính vì thế đã khiến năm ngàn gia đình ở Nam Đường đã phải rơi vào cảnh sinh ly tử biệt.

Còn ta bị một bà lão hạ thuốc mê rồi bán cho một gia đình khác, họ lấy ta thay thế cho con gái Nguyệt Nương của họ để làm vật tiến cống.

Năm ngàn thiếu nữ yếu đuối Nam Đường bọn ta được mang đi đến Bắc Lương làm cống phẩm. Khi ấy triều đình đưa ra tuyên bố họ sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó sẽ đi đoạt lại những vùng sông núi đã bị Bắc Lương chiếm hữu.

Cứ như thế đằng đẵng ba năm, năm ngàn thiếu nữ yếu đuối đã dùng thân thể cùng với sự nhẫn nhục của mình để dệt thành bức tường thành lớn, ngăn cản Bắc Lương đi về phía nam.

Nhưng giờ đây trong số năm ngàn thiếu nữ ấy, những người còn tồn tại đếm được bao nhiêu, rất nhiều rất nhiều thiếu nữ đã bỏ đi ước mơ thanh xuân, đã bỏ đi những gì đẹp nhất của đời con gái mãi mãi bị vùn lấp dưới hố sâu Bắc Lương này.

Thế nhưng trong lúc đó, triều đình Nam Đường vẫn đang say khướt mộng mơ, vẫn khuất phục Bắc Lương khiến cho những thiếu nữ còn giữ được mạng sống họ đang đánh mất dần hy vọng.