Chương 1 - ÁNH TRĂNG SÁNG SAU CÙNG
1.
Lúc Thác Bạt Luật đến ta vừa mới tắm xong, đám người hầu lập tức rời đi, ta nhẹ nhàng tiến về phía trước giúp hắn ta cởi bỏ y phục ra.
Trên người hắn ta thoảng thoảng hương thơm của một loại rượu vô cùng quen thuộc, đó là cống phẩm của Nam Đường vừa gửi đến và ta cũng là một cống phẩm vào ba năm trước được gửi đến từ Nam Đường.
Khi ấy, hơn 50 ngàn cô gái Nam Đường cống nạp đến Bắc Lương để mua vui cho các trung sĩ ở trong quân đội của họ.
Ta vốn đã nghĩ đến chuyện nếu phải chịu sỉ nhục ta sẽ tự t.ử kết thúc cuộc đời nhưng thật không ngờ Thác Bạt Luật lại chọn ta.
Lúc ấy hắn khoác trên người bộ áo giáp sắt, thắt bím ở thái dương, trông có vẻ vô cùng tuấn tú.
Dẫu rằng hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi như ta, nhưng sát khí trên người hắn lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai đứng gần bên cạnh.
Hắn dùng cần cưỡi ngựa nâng cằm ta, cái cần cưỡi thô ráp khiến cằm của ta cảm thấy có chút đau rát, hướng mắt nhìn về phía ta hắn phát ra giọng nói đầy mạnh mẽ.
"Của ta!"
Hai từ đó vừa thốt lên đã khiến cho các trung sĩ Bắc Lương đang chiến đấu để giành giật lấy ta đều im lặng rồi rút lui.
Thời gian ấy, ta không hề biết hắn là hoàng tử của Bắc Lương và cũng không biết hề biết rằng, hắn chọn ta cũng chỉ vì ta có dáng vẻ giống với người trong lòng hắn.
Thế nhưng ta vẫn luôn có một linh cảm hắn có thể giúp ta thoát ra khỏi biển khổ này. Đêm đó bên trong lều trại, ta làm hài lòng hắn bằng cách hết sức vụng về.
Hắn dùng tay bịt kín mắt ta, nhẹ nhàng bảo rằng ta hãy gọi hắn là A Luật.
2.
Loại rượu mà hôm nay hắn uống chính là Bạch Trụy Xuân. Vị rượu chứa đựng biết bao là hồi ức của ta, khiến ta chẳng thể cầm lòng được ta nhào vào lòng hắn. Hắn không nói thêm bất kì lời nào, bước đến ôm ta bế lên giường.
Hôm nay, ta nghe người hầu nói rằng người nữ nhân ở trong lòng hắn vừa sinh được một cặp long phụng thai ở vùng biên giới xa xôi. Chính vì thế ta rất mong đợi tối nay hắn sẽ đến.
Bởi theo thói quen, mỗi lần nghe thấy được bất kì tin tức nào về người trong lòng của mình hắn đều đến chỗ của ta. Mỗi lần như thế, hắn đều xem ta thành người con gái ấy và như thế sẽ đ.iên cuồng chiếm lấy tâm tư lấy thể xác ta bằng mọi cách.
Ngày hôm sau thức giấc, hắn đưa cho một bát thuốc tránh thai cùng với vô số lệnh cấm hà khắc. Những cô gái Nam Đường đến Bắc Lương cùng với ta, mỗi khi họ nhìn thấy ta đều tỏ ra vô cùng đau lòng thương xót.
"Nguyệt Nương, cô chịu khổ rồi!"
Bọn họ thương hại ta vì những khổ nhục mà ta phải gánh chịu nhưng họ càng thương hại ta hơn vì họ rõ biết ta lại là thế thân của một người khác.
Ta bỗng nghẹn giọng bảo với họ rằng ta không hề chịu khổ. Nhưng bọn họ lại không hề tin.
Nam nhân Bắc Lương dẫu có dáng hình khỏe mình cường tráng nhưng lại chẳng thể nào so sánh được với những nam tử Nam Đường đầy dịu dàng ôn nhu.
Thế nhưng mà lời ta nói hoàn toàn là thật, ta chẳng hề thấy khổ, bởi trong lòng ta cũng xem Thác Bạt Luật là một thế thân.
Dáng vẻ của hắn thật sự rất giống với người trong lòng của ta, giống đến cả cái tên.
Ta cùng hắn ở bên nhau cũng hệt như ta đang ở cạnh Thừa Luật, tuy là Thừa Luật của ta chàng ấy đã ch.ết rồi.
3.
Ta nằm mơ, mơ về những ngày tháng cuối cùng được nhìn thấy Thừa Luật.
Chàng ấy thắng trận trở về từ biên cương, vị tướng trẻ cưỡi trên lưng ngựa cao, khí thế hào hùng. Nói có hơi khoa trương một tí thì không những nữ nhân, mà đến cả nam nhân cũng rất say mê chàng ấy. Ta chen lấn vào đám đông để nhìn về phía chàng.
Cả ta và chàng đều xuất thân từ nhà quý tộc, ta và chàng là thanh mai trúc mã của nhau và phụ mẫu hai bên cũng đã định hôn ước cho ta với chàng.
Trong đám đông chen lấn, chàng ấy nhìn thấy ta, vừa nhìn thấy ta chàng liền nở một nụ cười đầy rực rỡ.
Tối đêm đó, chàng ấy trèo tường đến gặp ta, mang đến cho ta nanh sói ở vùng Bắc Lương. Chàng ấy ôm ta vào lòng nói lời vô cùng ấm áp.
"Uyển Thù, đợi sau khi ta cùng phụ thân đánh chiếm lại được Yến Châu, hai chúng ta sẽ thành thân."
Chàng ấy còn nói với ta, ở biên cương ấy chàng đã gặp được một thiếu niên Bắc Lương giống hệt như mình. Nhưng tính tình lại hung á.c, tàn đ.ộc như sói. Chiếc nanh sói đó là thứ chàng ấy kéo xuống từ trên người thiếu niên Bắc Lang kia trong lúc cả hai đang giao chiến.
Chàng ấy mang chiếc nanh sói đeo vào cổ của ta, rồi hai bọn ta tựa đầu vào nhau chuyện trò, cùng uống rượu Bạch Trụy Xuân. Chàng ấy kể cho ta phong cảnh hùng vĩ nơi phương Bắc, ta nói cho chàng ấy nghe cảnh phong tình ở Nam Đường.
Hương thơm của rượu tựa hồ như nắng vàng ngày xuân, vừa ấm áp lại vừa giòn tan.
Sau cùng chàng ấy hôn ta, một nụ hôn chỉ nhẹ nhàng lướt nhanh nhưng cũng đủ khiến cho trái tim cả hai đập liên tục không ngừng.
Sau đêm định mệnh đó, chàng ấy bị buộc tội phản quốc cấu kết với giặc. Bị tr.eo cổ trên tường thành Nam Đường, không biết đến bây giờ đã có ai giúp chàng ấy khâm liệm thi thể ấy chưa.
4.
Khi tỉnh mộng, hai bên má ta đã ướt đẫm nước mắt, nhìn sang bên cạnh Thát Bạt Luật vẫn còn ở bên cạnh ta.
Xem ra lần này hắn thật sự đã bị tổn thương sâu sắc. Nếu như là trước đây, hắn luôn dậy sớm thượng triều, chưa một lần nán lại quá lâu ở nơi này.
Ta dùng tay vuốt lại đôi lông mày của hắn. Khi hắn ngủ lại càng giống Thừa Luật nhiều hơn, trầm lặng và còn có chút trẻ con. Chỉ duy một điều hắn có một vết sẹo dưới cằm, còn Thừa Luật của ta thì lại không có.
Thừa Luật của ta cực kì tài giỏi, không có một ai có thể làm chàng ấy bị thương. //
Lông mi của Thác Bạt Luật chợt rung nhẹ, nhưng hắn ta vẫn còn chưa tỉnh dậy. Đôi lông mày nhíu lại, có vẻ vừa trải qua một giấc mộng rất dài.
"Điện hạ, phải dậy rồi", ta nhỏ tiếng gọi hắn.
Ở thời điểm này, Hoàng đế Bắc Lương đang trọng bệnh nằm liệt giường, phần lớn công vụ đều giao cho Thác Bạc Luật. Tất cả việc triều chính đều do một tay hắn xử lý.
Ta cũng chẳng dám giữ hắn ở lại lâu hơn. Phần lớn các đại thần trong triều đều tỏ vẻ không hài lòng với ta, vì ta là cống phẩm của Nam Đường. Bọn họ luôn cảm thấy ta lòng lang dạ sói, lúc nào họ cũng muốn tìm cớ để gi.ết ta, ta nhất định không thể để cho bọn họ nắm được điểm yếu.
Ta không thể ch.ết ở nơi này được.
Thác Bạt Luật từ từ mở mắt, nhìn ta với ánh nhìn lạnh dần. Ta không phải là người trong lòng hắn, ta chỉ là một cống phẩm thấp hèn của Nam Đường mà thôi,
May mắn là hắn không hề nổi giận, không giống như lần đầu đến chỗ của ta, hắn tàn nhẫn ném ta thật mạnh xuống giường không chút thương tiếc.
Ta hầu hạ hắn thay y phục, người hầu như thường lệ mang bát thuốc tránh thai đến. Nhưng lần này, hắn lại đổ bát thuốc vào bình hoa.
Ta có chút ngạc nhiên, có lẽ hắn muốn sinh con cùng ta. Như thế thì cũng giống như hắn đang có con với người trong lòng của mình.
Tuy nhiên, điều này ta không thể chắc chắn bởi trong suốt ba năm qua ta chưa từng một lần đoán đúng được suy nghĩ của hắn.
Nhưng chỉ trong vòng nửa tháng, hoặc là hắn đến chỗ ta, hoặc là gọi ta đến tẩm điện của hắn. Lạ hơn nữa là hắn không để cho ta uống thuốc tránh thai, điều này càng khẳng định độ chính xác trong suy đoán của ta.
Nhưng tiếc thay, còn chưa đợi đến ngày ta mang thai thì người trong lòng của hắn đã quay về.
[5]
Người trong lòng của hắn là Phùng Ngọc Nhi, một người vừa được gọi quay về từ nơi lưu đày. Phu quân của Phùng Ngọc Nhi bệnh nặng qua đời, để lại họ mẹ góa con côi.
Phu quân của cô ta không phải ai xa lạ mà chính là đại ca của Thác Bạt Luật, tiền thái tử bị phế truất và lưu đày ra biên giới vì lỡ chọc giận hoàng đế Bắc Lương.
Nếu không có việc đó xảy ra, có lẽ giờ chắc cô ta đã là thái tử phi và sẽ là hoàng hậu tương lai. Nhưng không may, định mệnh lại cợt đùa cô ta, bây giờ cô ta chẳng còn lại gì cả.
Vốn tưởng rằng với thân phận của bản thân mình ta sẽ rất khó để gặp được cô ta. Nhưng hoàng hậu lại gọi ta đến mà ta lại không thể không đi.
Hoàng hậu còn bảo ta mặc bộ vũ y màu đỏ, bộ vũ y mà ngày xưa Phùng Ngọc Nhi rất thích.
Thế là ta khoác lên một thân hồng y còn Phùng Ngọc Nhi một thân bạch y ở trên người, cả hai cùng nhau xuất hiện trong yến tiệc.
Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp cô ta, bọn ta quả thực là có vài nét giống nhau. Nhưng có điều rất dễ phân biệt giữa hai người, cô ta là người Bắc Lương nên dáng người cao hơn, còn ta là người Nam Đường nên dung mạo có phần dịu dàng hơn.
Thác Bạt Luật thấy ta ăn mặc như thế, ánh nhìn lạnh lùng của hắn lại như hàng ngàn mũi dao sắc nhọn chỉa thẳng vào ta.
"Tống ngự nữ, cô nhảy một điệu góp vui đi", hoàng hậu giáng chỉ xuống.
Mặc dù ta là một ngự nữ, nhưng mà cũng là một người của hậu cung. Nhảy múa trước mặt đại thần đúng thật là một sỉ nhục với ta.
Hoàng hậu chính là sinh mẫu của Thác Bạt Luật, bà vốn cũng là một ngự nữ thấp hèn. Trước kia cũng đã từng cầu thân Phùng Ngọc Nhi cho Thác Bạt Luật, nhưng Phùng gia lại quay lưng mang Phùng Ngọc Nhi gả cho tiền thái tử.
Tâm ý của hoàng hậu ngay lúc này ta rất rõ, mượn việc sỉ nhục ta để sỉ nhục Phùng Ngọc Nhi, bởi vì ta có ngoại hình giống với cô ta.
Phùng Ngọc Nhi sắc mặt tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy tựa như sắp gục ngã. Hoàng hậu thúc giục ta nhảy múa, trong lúc ta đang chuẩn bị vung tay áo thì Thác Bạt Luật lại hướng về ta mà quát lớn: "Lui xuống đi!"
Quần thần trong triều sớm đã có ý chẳng ưa gì ta nên khi chứng kiến Thác Bạt Luật quát mắng ta, trong ánh mắt của họ lộ lại ra ánh nhìn đầy mỉa mai châm biếm.
Cũng ngay sau âm thanh quát mắng, Phùng Ngọc Nhi nằm ngã lăn ra đất. Thác Bạt Luật bất chấp mọi thứ bế cô ta lên, sải bước thật dài rời khỏi yến tiệc.