Chương 8 - Ánh Sáng Lụi Tàn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ghen tỵ với em điều gì?”

“Ghen tỵ vì em có thể kiên quyết đi con đường của mình, dù không ai ủng hộ.”

Giọng anh trầm xuống.

“Còn anh… cứ bị đẩy đi mãi, đi trên con đường ai cũng cho là tốt nhất, mà quên mất mình từng muốn làm gì.”

Tôi cầm điện thoại, nhất thời không nói được gì.

Thì ra, ngay cả mặt trời cũng có những góc tối không thể chiếu sáng, cũng có mỏi mệt chẳng thể giãi bày.

“Anh này,”

Tôi ngập ngừng một lát, vẫn quyết định nói,

“Anh còn nhớ lúc nhỏ từng muốn làm nghề gì không?”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

“Nhà khảo cổ.”

Anh nhẹ giọng đáp, mang theo chút tự giễu.

“Buồn cười nhỉ?”

Không buồn cười chút nào.

Chỉ là, cậu bé từng muốn tìm về quá khứ đó, đã bị kỳ vọng nhào nặn thành tấm gương phải rực rỡ trong hiện tại.

Tối hôm đó, tôi và anh nói chuyện rất lâu.

Không còn là “anh trai – em gái”,

Mà là hai người trẻ, đều đang dò dẫm đi trên con đường đời của riêng mình.

Chúng tôi nói về lý tưởng, về thực tế, về kỳ vọng của gia đình, và về việc đánh mất chính mình.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được,

Bức tường giữa tôi và anh — cái tường mang tên “xuất sắc” và “bình thường” — đã nứt ra một khe hở.

Tháng Bảy, tôi chính thức được nhận vào làm tại nơi thực tập.

Đúng lúc đó, tin vui từ Vùng đất không lời cũng đến — sách được tái bản.

Biên tập viên báo tin cho tôi với giọng phấn khích: phản hồi từ độc giả vượt xa kỳ vọng.

Đặc biệt là trong giới trẻ, cuốn sách đã khơi dậy nhiều cuộc thảo luận về “sức mạnh của người hướng nội” và “giá trị cá nhân”.

Tôi quyết định về nhà một chuyến.

Vừa để thông báo chính thức việc được nhận vào làm,

Vừa muốn gặp bố mẹ và… có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với anh trai.

Khi đặt chân lên mảnh đất miền Bắc quen thuộc, trong không khí là vị khô hanh rất đặc trưng.

Bố đón tôi ở ga.

Ông gầy đi, tóc bạc nơi thái dương nhiều hơn.

Thấy tôi, ông nhận lấy vali, đi trước không nói gì.

Lên xe, vừa khởi động máy, ông vừa nhìn đường vừa hỏi như lơ đãng:

“Công việc chốt rồi à?”

“Vâng, con được giữ lại.”

“Ừ.” Ông khẽ đáp, mắt vẫn dõi theo xe cộ phía trước. Một lúc sau, lại hỏi:

“Bên đó… sống quen chứ?”

“Quen rồi ạ.”

“Ở một mình, nhớ cẩn thận.”

“Con biết mà.”

Cuộc đối thoại đơn giản, nhưng so với trước kia đã có thêm chút gì đó cẩn trọng.

Về đến nhà, mẹ đang bận trong bếp.

Thấy tôi, bà chưa kịp tháo tạp dề đã bước ra, nhìn tôi từ trên xuống.

“Gầy đi rồi. Ăn ở ngoài không đủ chất đúng không?”

“Không đâu, con vẫn ăn uống đầy đủ.”

Tôi cười.

Mẹ há miệng như muốn nói gì, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ tay tôi:

“Vào nghỉ đi, sắp ăn cơm rồi.”

Triều Dương chưa về. Mẹ bảo anh đi gặp bạn.

Đến bữa, anh mới về.

Trông anh có vẻ ổn hơn, thấy tôi thì gật đầu:

“Về rồi à.”

Không khí trên bàn ăn vẫn hơi gượng gạo.

Mẹ liên tục gắp thức ăn cho tôi, bố hỏi vài chuyện lặt vặt về công việc, còn Triều Dương thì hầu hết thời gian đều im lặng.

Đến lúc ăn xong, mẹ đang dọn chén bát, bỗng nhiên nói:

“Tịch Chiếu, cuốn sách đó… mẹ với bố đều đọc rồi.”

12.

Tim tôi như khựng lại một nhịp, ngẩng đầu nhìn họ.

Bố đặt chén trà xuống, ánh mắt lướt qua cuốn sách bìa xám trên giá sách trong phòng khách.

Giọng ông khó đoán cảm xúc:

“Viết… khác bố tưởng.”

“Bố không nghĩ con gái bố lại cất giữ nhiều điều như vậy.”

Mẹ lau tay rồi đi tới, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp.

“Viết về những người khó khăn như vậy, đọc… thật khiến người ta xót xa.”

Sống mũi tôi cay cay.

Họ không bàn đến văn phong, cũng không nói gì về doanh số, mà nhìn thấy được “điều gì đó” phía sau con chữ.

“Ông cụ ve chai ấy là người thật à?” Bố hỏi.

Tôi gật đầu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)