Chương 7 - Ánh Sáng Lụi Tàn
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng không run,
“Cuộc đời của anh là của anh, còn cuộc đời của con là của con. Con không cần phải rực rỡ như anh, nhưng con cũng không muốn sống mãi trong kỳ vọng của bố mẹ hay cái bóng của anh. Cái gọi là ‘ổn định’ đó, với con, có thể chính là nghẹt thở.”
Tôi nói ra những điều đã đè nén rất lâu trong lòng.
Đầu dây bên kia im lặng như tắt.
“Vậy tức là, con thấy ở nhà khiến con nghẹt thở?”
Giọng bố nghe thật mệt mỏi, mang theo chút tổn thương.
Tim tôi chợt thắt lại.
“Không phải là nhà khiến con nghẹt thở, mà là cái cuộc đời đã được định sẵn, nhìn là biết trước tương lai — điều đó khiến con sợ. Con chỉ muốn thử một lần sống theo cách của mình, dù có vấp ngã, dù có thất bại.”
Lần này, họ không phản đối ngay lập tức.
Sau một khoảng lặng dài, bố chỉ nói:
“Để bố mẹ suy nghĩ thêm. Con cũng cân nhắc kỹ lại đi.”
Cuộc gọi kết thúc trong không khí không mấy vui vẻ.
Tôi biết, đây sẽ lại là một cuộc giằng co kéo dài.
Cuộc sống thực tập bắt đầu.
Công việc bận hơn tôi tưởng, cũng đầy thử thách hơn.
Người hướng dẫn tôi là một phụ nữ trung niên nghiêm khắc, yêu cầu rất cao với từng bản thảo.
Tôi phụ trách mảng nội dung cần phỏng vấn sâu và diễn đạt tinh tế — những kỹ năng quan sát và đồng cảm tôi tích lũy từ Vùng đất không lời bất ngờ trở nên hữu dụng.
Dù việc phỏng vấn công khai hay chủ trì cuộc họp vẫn khiến lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi vì căng thẳng,
Nhưng ít nhất, tôi đã biết cách buộc mình phải làm được — và bài viết của tôi được chị hướng dẫn khen ngợi nhiều lần.
Tôi bắt đầu thực sự cảm nhận được điều thầy Trần từng nói — “sức mạnh của sự yên lặng”.
Tôi không cần phải chói sáng rực rỡ trên sân khấu như Triều Dương, cũng không cần khéo léo giỏi giao tiếp như Thẩm Tình.
Tôi có thể lắng nghe, có thể quan sát, có thể dùng câu chữ để mở ra một con đường giúp tôi hiểu được thế giới này.
Cảm giác có giá trị như thế — trước đây tôi chưa từng có.
Tháng Sáu, buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp diễn ra suôn sẻ.
Đề tài của tôi được đánh giá cao vì chọn góc nhìn mới mẻ và có điều tra thực tế chắc chắn.
Các thầy cô trong hội đồng bảo vệ còn đề cử luận văn của tôi cho danh hiệu luận văn xuất sắc cấp trường.
Hôm đó, tôi mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần đen,
Đứng trên bục giảng trả lời câu hỏi từ các giảng viên.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ đến hồi nhỏ đóng kịch, lúc chỉ được làm một cái cây đứng nền.
Còn bây giờ, tôi cuối cùng đã đứng ở “sân khấu” thuộc về chính mình.
Dù sân khấu ấy có thể mãi mãi chẳng đông khán giả.
Tôi báo tin luận văn được đề cử xuất sắc cho gia đình.
Phản ứng của mẹ khá thờ ơ, chỉ nói một câu: “Cũng được.”
Còn bố thì hỏi về chuyện thử việc và chuyển chính thức ở nơi tôi đang làm.
Có vẻ, họ vẫn chưa nguôi chuyện tôi cố chấp ở lại miền Nam.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng quan hệ với gia đình sẽ tiếp tục giữ ở trạng thái lạnh lẽo như vậy — một bước ngoặt lặng lẽ đã đến.
11.
Cuối tháng Sáu, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tình.
Giọng cô ấy nghèn nghẹn:
“Tịch Chiếu, chị với anh em… chắc là sắp chia tay thật rồi.”
Tôi sững người.
Trong ấn tượng của tôi, Triều Dương và Thẩm Tình luôn là một cặp trời sinh.
Là những người mang hào quang như “mặt trời”, sao có thể như vậy?
Thì ra, áp lực hiện thực lớn hơn tưởng tượng.
Chi phí sống ở Bắc Kinh, sự khác biệt trong định hướng tương lai của hai bên gia đình, và những mâu thuẫn trong sự nghiệp — tất cả dồn nén lại và cuối cùng bùng nổ.
Triều Dương mang gánh nặng giữa hiện thực và gia đình, còn Thẩm Tình thì đã quá mỏi mệt.
“Tịch Chiếu, có lúc chị thật sự cảm thấy… chúng ta đều bị cái gọi là ‘nên thế nào’ trói chặt rồi.”
Giọng Thẩm Tình nghẹn lại trong điện thoại.
“Anh em thì nên kế nghiệp gia đình, chị thì nên tìm người môn đăng hộ đối, em thì nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện… Nhưng có ai từng hỏi, chúng ta thật sự muốn gì chưa?”
Câu nói ấy như một tia sét, đánh tan lớp sương mù trong lòng tôi.
Thì ra, không chỉ tôi, đến cả những người tưởng như có tất cả — anh tôi và Thẩm Tình, cũng đang vùng vẫy.
Con đường “rộng rãi” hay “độc đạo” đều chẳng dễ đi, toàn là bụi gai.
Tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Cuối cùng, tôi nói:
“Chị Thẩm Tình, hãy làm theo điều chị thật sự muốn.”
Gác máy, lòng tôi nặng trĩu.
Tôi do dự một chút, rồi gọi cho Triều Dương.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy, tiếng bên kia rất yên tĩnh.
“Anh.” Tôi khẽ gọi.
“Ừm.” Giọng anh nghe thật mệt mỏi.
“Chị Thẩm Tình vừa gọi cho em.”
“…Anh đoán được rồi.”
Anh thở dài.
“Tịch Chiếu, em có thấy anh thất bại không? Cái gì cũng muốn, cái gì cũng giữ không nổi.”
Tôi chưa từng nghe anh nói chuyện với giọng như thế.
Trong trí nhớ tôi, anh luôn là người tự tin, là ánh mặt trời chói chang.
“Không.” Tôi nói nhỏ. “Em chỉ thấy… hai người đều quá mệt rồi.”
“Ừ, mệt thật.”
Anh cười khổ.
“Có lúc anh thật sự… ghen tỵ với em, Tịch Chiếu.”
Lại là từ đó.
“Ghen tỵ” — nhưng lần này, nghe từ miệng anh, cảm giác lại khác hẳn.