Chương 6 - Ánh Sáng Lụi Tàn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9.

Cúp máy xong, trong lòng tôi có chút trống rỗng.

Sự náo nhiệt là của họ, còn tôi chỉ có căn phòng lạnh lẽo và con trỏ chuột nhấp nháy trên màn hình.

Tôi mở tài liệu, bắt đầu viết một bài về “Những người mắc chứng tự kỷ trong ngày lễ”.

Đem cảm giác lạc lõng trong lòng gửi vào từng quan sát trên trang giấy, dường như trở thành một cách chữa lành.

Không khí Tết dần tan, mùa xuân lặng lẽ kéo đến.

Bản đề cương khóa luận tốt nghiệp lấy đi không ít sức lực của tôi.

Tôi chọn đề tài: “Câm lặng và cất lời: Nghiên cứu chiến lược kể chuyện của các nhóm bên lề trong thời đại truyền thông mới”.

Thầy Trần là người hướng dẫn.

Thầy mỉm cười nói: “Em coi như đã kết hợp được trải nghiệm cá nhân với nghiên cứu học thuật rồi đấy.”

Tháng Ba, nhà xuất bản gửi bản in mẫu đến.

Bìa màu xám nhạt, chỉ có bốn chữ “Vùng đất không lời” được dập chìm.

Khi chạm tay vào, thấy gồ ghề nhẹ — như dấu vết của thời gian, cũng như một cách thì thầm không lời.

Tên tác giả: Tây Sầm.

Tôi lướt ngón tay trên bìa sách, tâm trạng khó tả.

Có vui mừng, nhưng nhiều hơn là sự tĩnh lặng gần như bi tráng.

Tôi biết, khi cuốn sách này được đặt lên kệ, khi tấm màn của “Tây Sầm” bị vén lên, cuộc đời tôi sẽ không thể quay lại sự “yên lặng” trước kia nữa.

Tôi lấy một bản mẫu, gửi về nhà.

Không viết lời nhắn, không giải thích. Chỉ lặng lẽ gửi đi.

Như thể hoàn thành một nghi lễ, cũng như ném một hòn đá xuống mặt hồ.

Tôi không biết sẽ tạo ra gợn sóng thế nào, nhưng tôi biết, mình phải làm vậy.

Ngày hôm sau, mẹ gọi điện.

Giọng bà nghe có chút gấp gáp, xen lẫn kinh ngạc:

“Tịch Chiếu, mẹ nhận được một quyển sách, tác giả là Tây Sầm… là con à?”

“Là con.”

Tôi đứng ở ban công ký túc, nhìn hoa mộc lan bắt đầu nở dưới sân, giọng rất bình tĩnh.

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ hít một hơi thật sâu:

“Con bé này… chuyện lớn thế sao không bàn với nhà một tiếng?”

“Bàn rồi, rồi sao?”

Tôi khẽ hỏi lại:

“Lại giống như dịp Quốc khánh, bị mọi người phủ nhận ư?”

Mẹ dường như bị nghẹn, một lúc sau mới dịu giọng:

“Chúng ta… chúng ta chỉ sợ con thiệt thòi, sợ con đi đường vòng. Viết sách… khó lắm mà.”

“Con biết là khó.”

Tôi nói:

“Nhưng con không sợ.”

Lại là một khoảng lặng.

Cuối cùng, mẹ nói:

“Sách… mẹ với bố sẽ đọc.”

10.

Cúp máy xong, tôi dựa vào lan can, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt.

Không có cuộc cãi vã kịch liệt như tôi từng tưởng tượng.

Cũng chẳng có sự công nhận hân hoan như tôi từng mong đợi.

Chỉ là một… sự giãn nở chậm rãi trong trạng thái ngưng trệ. Có lẽ, thế là đủ rồi.

Tháng Tư, Vùng đất không lời chính thức phát hành.

Nhà xuất bản có làm chút quảng bá, chủ yếu trên các nền tảng online.

Nhờ lượng độc giả tích lũy từ chuyên mục trước đó, sau khi phát hành sách đã thu hút được sự chú ý trong một nhóm nhỏ.

Một vài cơ quan truyền thông viết bài nhận xét, nhắc đến giọng văn “ấm áp dưới sự lạnh lùng” của Tây Sầm và “tình thương với số đông lặng thầm”.

Lâm Vi và vài người bạn thân giúp tôi chia sẻ bài viết quảng bá, thầy Trần cũng giới thiệu sách trong giới học thuật của thầy.

Tôi vẫn chưa từng công khai nói rằng “Tây Sầm” chính là Lý Tịch Chiếu.

Nhưng tôi biết, không giấu được lâu. Nhất là với người trong gia đình.

Đầu tháng Năm, tôi nhận được một lời mời thực tập từ một đơn vị truyền thông nổi tiếng ở miền Nam.

Vị trí là biên tập nội dung.

Tôi gần như không do dự gì mà nhận lời ngay.

Điều này đồng nghĩa, sau khi tốt nghiệp tôi rất có thể sẽ không quay lại miền Bắc nữa.

Khi gọi điện báo cho bố mẹ quyết định này, quả nhiên, lại dấy lên một “trận động đất” mới.

“Tại sao không về? Ở nhà đã lo sẵn hết cho con rồi!”

Giọng mẹ đầy lo lắng và khó hiểu.

“Tịch Chiếu, cái thành phố đó không người thân thích, con là con gái…”

Giọng bố nặng nề.

“Con có công việc, có thể tự nuôi sống mình.”

Tôi cố gắng giữ cho giọng thật vững vàng.

“Cái công việc đó thì được bao lâu? Viết lách? Biên tập? Mấy thứ viển vông!”

Mẹ tôi lớn tiếng hơn.

“Mẹ, đó là điều con thật sự muốn làm.”

“Con thật sự muốn làm? Điều con muốn là ở thật xa cha mẹ, là không nghe lời?”

Mẹ gần như mất kiểm soát.

Có vẻ điện thoại được bố cầm lấy:

“Tịch Chiếu, bố biết con lớn rồi, có suy nghĩ riêng. Nhưng xã hội ngoài kia không đơn giản như con tưởng. Anh con ở Bắc Kinh là vì tương lai sáng sủa. Còn con ở cái tòa soạn nhỏ xíu đó, có thể phát triển gì? Nghe lời bố, quay về, thi công chức hoặc làm giáo viên, sống ổn định cả đời, không tốt hơn sao?”

Ổn định cả đời.

Từng có lúc tôi cũng nghĩ, đó là đích đến duy nhất của mình.

Sống như bà nội, lặng lẽ trong một khoảng trời nhỏ bé suốt đời.

Nhưng bây giờ, tôi đã nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, và nghe thấy một âm thanh khác từ sâu trong lòng mình.

“Bố, mẹ,”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)