Chương 9 - Ánh Sáng Lụi Tàn
“Haizz,” ông thở dài, “cuộc sống đúng là không dễ dàng.”
Triều Dương cũng cầm cuốn sách lên, lật vài trang, rồi ngẩng đầu nhìn tôi:
“Tịch Chiếu, em… can đảm hơn anh nghĩ.”
Can đảm.
Lần đầu tiên, từ này được dùng để nói về tôi.
Tối hôm đó, cả nhà bốn người ngồi trong phòng khách.
Lần đầu tiên không bàn về tương lai, công việc, hay hôn nhân — những chuyện “nghiêm túc”.
Mà chỉ xoay quanh quyển sách của tôi, những nhân vật trong đó, và bắt đầu một cuộc trò chuyện không đầu không cuối.
Bố kể chuyện hồi trẻ về quê làm phóng sự, từng gặp những sự việc kỳ lạ.
Mẹ thì nhớ lại thời còn trong đoàn kịch, có những bạn diễn tài năng mà không gặp thời.
Triều Dương hiếm hoi kể về áp lực và hoang mang trong những lần thực tập ở Bắc Kinh.
Tôi ngồi nghe, lâu lâu chen vào vài câu.
Nhưng lần này, sự im lặng của tôi không còn là cái nền vô hình nữa.
Mà là sự im lặng được thấu hiểu và bao dung.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được rằng — tôi không còn là “người khác biệt” trong gia đình.
Tôi chỉ đơn giản là một cá thể không giống họ, và sự khác biệt ấy, đang dần được đón nhận.
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi chuẩn bị trở lại miền Nam.
Chiều hôm trước khi đi, bố gọi tôi vào thư phòng.
Ông lấy từ ngăn kéo bàn ra một cuốn sổ tay dày cộp, đưa cho tôi.
“Cái này là…?”
Tôi nhận lấy, mở ra.
Bên trong là chữ viết kín đặc — là bản thảo phát thanh, nhật ký phỏng vấn, vài bài thơ và ghi chép lẻ tẻ của bố hồi còn trẻ.
“Ngày xưa bố cũng từng mơ làm văn chương.”
Ông cười, những nếp nhăn ở đuôi mắt như giãn ra.
“Sau này vì cơm áo, chuyển sang làm phát thanh viên. Mấy thứ này… vẫn cất mãi trong đáy rương.”
Tôi khẽ lướt tay trên những trang giấy đã ngả màu, một luồng ấm áp dâng lên trong lòng.
“Tịch Chiếu,”
Bố nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc.
“Con đường của con, hãy tự bước. Bố… có thể chưa kịp hiểu, vẫn dùng cách nhìn cũ để nhìn con. Nhưng bố biết, con gái bố đã lớn rồi. Sau này có chuyện gì, cứ nói với bố mẹ. Không chắc giúp được gì, nhưng… bố không muốn phải đọc sách mới hiểu con đang nghĩ gì.”
Mắt tôi lập tức ướt nhòe.
Câu nói ấy — vừa là lời xin lỗi, vừa là sự công nhận — có sức nặng hơn bất kỳ lời khen nào tôi từng nhận.
“Bố… cảm ơn bố.” Tôi nghẹn ngào nói.
Mẹ cũng dúi cho tôi một túi đồ ăn lớn bà tự làm,
Cứ dặn đi dặn lại:
“Ăn uống cho đều, đừng thức khuya, nhớ gọi về nhà thường xuyên.”
Triều Dương tiễn tôi ra ga.
Trước khi vào cửa soát vé, anh bỗng nói:
“Tịch Chiếu, anh với Thẩm Tình… quyết định tạm xa nhau một thời gian. Cả hai cần bình tĩnh lại.”
Tôi nhìn anh, trong mắt anh có sự giằng co, nhưng cũng có chút buông lỏng nhẹ nhõm.
“Anh à, dù anh quyết định thế nào, em cũng ủng hộ.”
Anh ngẩn người trong giây lát, rồi xoa đầu tôi như hồi bé, động tác dịu dàng hơn nhiều:
“Anh biết rồi. Vào đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tàu lại lăn bánh, đưa tôi trở về phương Nam.
Còn bên ngoài cửa kính… là cánh đồng miền Bắc đang vùn vụt lùi lại phía sau.
(Hết)