VĂN ÁN
Mùa hè năm tôi mười tuổi, em gái tôi mất tích.
Biến mất trên con đường mang cơm cho bố mẹ.
Không có camera giám sát, cũng không ai nhìn thấy em.
Vì lẽ ra tôi mới là người đi đưa cơm, nên từ đó mẹ tôi không còn nói với tôi dù chỉ một câu.
Mười lăm năm sau, tôi trở thành cảnh sát, lặp đi lặp lại việc bước trên con đường mà năm xưa em gái tôi đã đi qua.
Quá khứ dần dần hiện lên trong tâm trí tôi.
Từng mảnh ghép được ráp lại, hé lộ một sự thật đau lòng.
Bình luận