Chương 7 - Alice In The Rules Land
“Với đục và xẻng, tôi sẽ đi đào mộ.
Ai làm mục sư đây? Là tôi, quạ đen nói.
Dùng sách nhỏ của mình,...”
Chờ đến khi mũ điên thật sự ngừng hát nghêu ngao, tôi là người đầu tiên xuất phát chạy ào về phía cái ghế ở gần tôi nhất.
Bà cụ ở sau lưng suýt chút ngã nhào. Sau khi tôi ngồi vững vàng liền giúp đỡ bà ấy, nhờ có tôi giúp đỡ nên bà cụ cũng thành công chiếm được một cái ghế.
Gã đeo kính thấy chỗ ngồi đã bị lấp kín liền luống cuống tay chân, lắp bắp nhờ Lolita giúp đỡ.
“Ở vòng trước, nếu không có sự hợp tác của tôi thì rất có thể cô cũng đã giống như tên mặt sẹo kia rồi. Cô… Cô không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, nhường chỗ cho tôi đi có được không?”
Lolita quay mạnh đầu, bộ dạng như không muốn để ý đến gã.
Thấy cô ta không chút nào dao động, gã đeo kính liền làm phép khích tướng giãy dụa cuối cùng: “Các người nghe cho kỹ đây, sau này đừng có tin vào con đàn bà này nữa! Trước đó còn nói muốn kết đồng minh, vậy mà chớp mắt đã phản bội rồi! Còn nữa, tôi vẫn còn chưa nói hết nội dung trên lá ♥J. Tôi vẫn còn giấu, các người đừng mơ…”
Thời gian đã hết 1 phút, gã đeo kính còn chưa kịp nói xong đã bị Mũ Điên dùng nĩa đâ.m xu.yên qua cổ họng.
Lolita thản nhiên, không tỏ ra bất cứ phản ứng gì.
Mũ Điên cầm lấy d.ao ăn, nhẹ nhàng c.ắt xuống cái đầu của gã đeo kính. Hắn nhét cái đầu vào trong mũ dạ, sau khi cái mũ ăn xong liền phun ra mấy mẩu xương cùng một cặp mắt kính. Rất nhanh, vòng đồng dao t.ử v.ong thứ 3 lại bắt đầu.
Lần này, chỗ ngồi lại thiếu một.
Tôi căng thẳng thần kinh, chậm rãi di chuyển ở trong hàng ngũ. Lolita lại đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi, thì thào nói: “Chị, nếu như em không đoán sai thì chị đang giữ lá ♥Q có phải không? Có viết mỗi chữ sau khi kết thúc từng lần hát đồng dao hả?”
Tôi hoảng hồn thoáng dừng lại. Ngay sau đó, một lực tác động mạnh đột ngột ập đến khiến tôi ngã nhào vào bên trong vòng tròn. Mũ Điên vẫn còn đang hát nghêu ngao, tôi đã phạm luật rồi.
Lolita nở nụ cười vô hại: “Ngại quá, lỡ tay rồi. Nhưng mà quy tắc không có cấm đẩy người nha!”
09.
Nhờ ơn của cô ta, tôi giống như gã đeo kính đã bị loại trước đó phải tuân theo quy tắc đứng bên ngoài vòng tròn lớn.
Lolita đoán không sai, trên lá ♥Q có viết những từ rải rác đều xuất phát từ bài đồng dao “Ai đã gi*t ch*t chim cổ đỏ”. Trải qua nghiệm chứng ở vòng thứ nhất, tôi đã hiểu được ý nghĩa của những câu thơ kia đều là kết thúc của mỗi vòng hát từ Mũ Điên. Cho nên tôi mới có thể dẫn đầu, kịp phản ứng để trở thành người đầu tiên chiếm được chỗ ngồi ở vòng thứ hai. Đáng tiếc là đã bị cô ta nhìn thấu rồi!
“Ai khiêng quan tài?
Là chúng tôi, chim hồng tước nói.
Vợ chồng chúng tôi cùng nhau đến khiêng quan tài.
Ai hát thánh ca đây?
Là tôi, chim hoạ mi nói.
Trên lùm cây, tôi hát thánh ca.
Ai gõ chuông tang…”
Ngay khi hai chữ chuông tang vừa ra, tôi lập tức dùng hết sức lực toàn thân chạy như bay về phía bàn ăn. Nhưng bởi vì chênh lệch khởi điểm gần 10m so với những người khác nên cuối cùng tôi vẫn biến thành người đến bàn ăn chót nhất.
Lolita ưu nhã run chân váy, bình tĩnh ngồi xuống.
Chỗ ngồi đã hết, thời gian chừa lại cho tôi còn chưa đến 1 phút…
Cái ghế thừa ra trước đó đã bị bàn ăn nuốt chửng. Mồ hôi lạnh túa ra, tôi cố gắng áp chế nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Ngón tay của tôi liên tục đánh nhịp tính toán, lúc này đại khái là đã qua 15 giây. Trong rừng rậm là một mảng tối tăm đen kịt, nếu như chạy trốn thì liệu có qua nổi một kiếp không?
Ngay khi tôi đang cố nghĩ ra phương án để tìm lỗi bug thì có một người bỗng nhiên đứng dậy.
“Chỗ của bà tặng cho cô này!”
Bà cụ cao tuổi rời khỏi chỗ ngồi, nhường lại cái ghế trống cho tôi.
“Nếu như không nhờ vừa rồi cô giúp đỡ thì bà đã ch*t rồi! Trong căn phòng nhỏ kia cũng là do cô dùng nước thuốc đúng cách mới có thể lấy được chìa khoá cứu vớt mọi người. Bà đã lớn tuổi rồi, nhường cơ hội cho mấy đứa trẻ vẫn tốt hơn.”
[Lúc có khách thưởng trà chủ động rời khỏi chỗ ngồi thì vị khách thưởng trà khác có thể được ngồi xuống.]
Ham muốn sống sót gần như thúc giục tôi mau chóng chiếm lấy cái ghế kia đi, nhưng nếu làm như vậy thì có khác gì tự tay gi*t ch*t người đã nhường cơ hội sống sót lại cho mình. Nhất định phải còn biện pháp khác…
Tôi nhìn khắp xung quanh, tình cờ chạm mắt với tên Mũ Điên đã ngồi xuống trước nhất.
Gã đang nhàn nhã di chuyển chiếc nĩa bạc, dùng loại ánh mắt trêu tức lẫn thương cảm giống như nhìn con mồi để đối diện tôi, tựa như sớm tuyên cáo rằng tôi ch*t chắc!
Trong lòng tôi lúc này đã có đáp án!