Chương 6 - Alice In The Rules Land

Mũ Điên ngẩng đầu khỏi đống điểm tâm ngọt có màu đỏ như m.áu đã chất cao thành núi, lay tỉnh sóc chuột và thỏ tháng ba vẫn còn đang ngái ngủ.

 

"Dậy đi cái đám phục vụ này, mau đón khách tới kìa!"

 

So với tiên sinh thỏ trắng khoác lên mình bộ lễ phục chỉnh chu thì thỏ tháng ba lại rối nùi đến đáng sợ. Trên bộ lông và quần áo của nó dính đầy những chấm m.áu li ti, đôi mắt đỏ nhìn lướt qua từng người.

 

Nó leo lên mặt bàn, lớn tiếng tuyên bố: “Hoan nghênh những người bạn mới đã đến với buổi tiệc trà đi.ên cu.ồng này! Chỉ cần có thể sống sót đến cuối cùng thì các bạn sẽ có thể thưởng thức được vị ngon tươi mới đặc biệt nhất của buổi trà chiều!”

 

Trong lời nói của thỏ tháng ba đã ẩn hàm những nguy cơ, cửa ải này nhất định sẽ có đổ m.áu và thư.ơng v.ong.

 

Trên bãi cỏ xung quanh bàn ăn có vẽ hai cái vòng tròn đồng tâm màu đỏ. Đường kính của chúng lần lượt là cái nhỏ 10m và cái lớn 20m. Mọi người dựa theo chỉ thị của thỏ tháng ba đứng vây bên ngoài vòng tròn đỏ nhỏ, tạo thành một cái vòng tròn khác.

 

Mũ Điên vừa hát bài đồng dao quỷ dị, vừa đánh nhịp vỗ tay, dẫn mọi người nhảy quanh bàn ăn.

 

“Ai đã gi*t chim cổ đỏ? Là tôi! Chim sẻ nói.

 

Dùng cung tiễn của tôi, tôi gi*t chim cổ đỏ.

 

Ai trông thấy nó ch*t? Là tôi, ruồi trả lời.

 

Bằng đôi mắt nhỏ của mình, tôi trông thấy nó ch*t.

 

Ai hút cạn m.áu nó? Là tôi, cá trả…”

 

Tiếng ca khàn khàn bỗng im bặt, Mũ Điên và thỏ tháng ba lập tức vượt qua vòng đỏ trở về chỗ ngồi của mình, ưu nhã nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

 

Cả đám thấy thế cũng nhao nhao bắt chước bọn họ tìm ghế ngồi xuống.

 

Tôi ngửi thử thứ chất lỏng có màu đỏ mờ nhạt bên trong chén trà, rất giống với m.áu đã bị pha loãng.

 

“Có tất cả 10 vị khách thưởng trà nhưng lại chỉ có chín cái ghế, là ai đã bỏ trống? A! Hóa ra là bạn tốt của chúng ta!"

 

Sóc chuột vẫn còn đang say ngủ trên bãi cỏ.

 

Mũ Điên nở nụ cười âm trầm dữ tợn, rút ra chiếc nĩa bạc từ trên chiếc bánh kem xuống rồi phóng mạnh xuống đất. Chiếc nĩa đ.âm xu.yên qu.a đ.ầu của sóc chuột, nhất thời m.áu tư.ơi đầm đìa nhuộm đỏ cả vùng cỏ khô héo ở xung quanh.

 

Mũ điên lại cầm cái đuôi của sóc chuột lên, nhét toàn bộ vào trong chiếc mũ dạ của hắn.

 

Chiếc mũ dạ trên đầu bắt đầu ăn như gió cuốn, phát ra tiếng chậc lưỡi tham lam: "Có bao nhiêu đây thôi à, còn chẳng đủ nhét kẽ răng…"

 

"Đừng có gấp quá, đây chỉ là phần tráng miệng trước bữa điểm tâm thôi, tiếp tới mới là buổi trà chiều chính thức này."

 

Thỏ tháng ba nhét cái ghế sau lưng mình xuống mặt bàn. Chiếc bàn lắc lư kèm theo tiếng nhấm nuốt gỗ.

 

"Trong lúc Mũ Điên đang hát nghêu ngao bài đồng dao thì các vị khách cần di chuyển trong phạm vi của vòng tròn, chỉ khi nào bài đồng dao tạm ngừng thì mới có thể đi vào vòng để ngồi xuống."

 

"Nếu có vị khách thưởng trà nào trong lúc đang hát nghêu ngao đã tiến vào vòng sớm hơn thì buộc phải tiếp nhận trừng phạt. Trước khi bài đồng dao tạm dừng phải hoạt động bên ngoài vòng tròn lớn."

 

"Mỗi chỗ ngồi chỉ có thể chứa một vị khách thưởng trà, khách thưởng trà không có chỗ ngồi cũng không thể tranh đoạt bằng b.ạo l.ực. Chỉ khi nào có một vị khách thưởng trà chủ động rời khỏi chỗ ngồi thì vị khách thưởng trà khác mới có thể tiếp tục ngồi xuống."

 

"Trong vòng 1 phút sau khi bài đồng dao kết thúc, vị khách thưởng trà nào còn chưa ngồi xuống sẽ trở thành bữa trà chiều cho các vị khách thưởng trà còn lại."

 

"Hiện tại vòng đồng dao đi.ên cu.ồng thứ hai… Bắt đầu!"

 

08.

 

Mũ Điên lại bắt đầu hát đồng dao. Trận vừa rồi chỉ xem như là một màn hướng dẫn tân thủ, dùng để minh chứng cho các quy tắc. Hiện tại chỉ còn có 8 cái ghế cùng 9 vị khách thưởng trà, nhất định sẽ có một người bị đá văng ra khỏi vòng chơi.

 

Mũ Điên và Thỏ tháng ba chắc hẳn sẽ không trở thành kẻ lạc đàn, đi gần với bọn họ thì tỉ lệ thành công chiếm được ghế sẽ rất thấp. Tôi rảo bước nhanh, kéo dài khoảng cách với hai kẻ này…

 

Nhưng động tác của tôi cũng đã dẫn tới sự chú ý của những người khác. Trật tự của hàng ngũ lập tức rơi vào hỗn loạn, tốc độ xoay vòng cũng không ngừng xảy ra biến hoá.

 

“Ai may áo ta.ng cho nó? Là tôi, côn trùng đáp.

 

Bằng châm tuyến của mình, tôi may chiếc áo ta.ng.

 

Ai đào mộ cho nó? Là tôi, cú mèo nói...”

 

Mũ Điên vừa dứt lời, gã đeo kính đã phản ứng nhanh nhất, vội xông tới bàn ăn. Nhưng nào ngờ mũ điên chỉ là cố ý tạm dừng, một giây sau lại cất tiếng hát lên.

 

Gã đeo kính đã tranh chạy trước nên chỉ đành hậm hực tuân thủ theo quy tắc đi về phía vòng tròn lớn cách chúng tôi khoảng 10m. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ thua ở vòng này.