Chương 8 - Alice In The Rules Land
Khi còn cách khoảng 20 giây, tôi liền bước nhanh lên phía trước, chụp lấy cái mũ của gã ném mạnh về phía Lolita.
Lolita không kịp làm ra phán đoán để tránh né, lập tức phát ra tiếng hét thê lương. Chờ đến khi giật được cái mũ bám trên mặt xuống thì nửa bên gò má của cô ta đã bị g.ặm c.ắn đến m.áu t.hịt b.ầy nh.ầy.
Nhưng dù vậy, cơ thể cô ta vẫn như cũ bám chặt vào thành ghế, không chừa cho tôi bất cứ cơ hội lật ngược thế cờ nào.
Chỉ có điều là không sao, bởi vì ngay từ đầu mục tiêu của tôi đã không phải là chỗ ngồi đó.
“Mày!!! Mày dám quăng mũ của tao sao?!!! Cái mũ của tao!!!”
Mũ Điên thét lên chói tai sau đó đứng phắt dậy. Gã ôm lấy đỉnh đầu trụi lủi liền nhào theo qua hướng kia.
Tôi không chút hốt hoảng, tại những giây cuối cùng này đã ngồi vào vị trí vốn nên thuộc về gã Mũ Điên.
[Chiếc mũ là vật phẩm trân quý nhất của Mũ điên, xin đừng tùy tiện động vào.]
Mọi người từng tận mắt trông thấy tình cảnh đáng sợ lúc chiếc mũ ă.n th.ịt ngư.ời, cho nên đều tự động ám thị bản thân rằng việc đụng vào chiếc mũ là hành vi cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng quy tắc này đã vận dụng câu chữ một cách đầy quỷ kế. Không như những quy tắc khác là sử dụng từ ngữ mang tính chuẩn xác như “tuyệt đối không thể”, trong câu này lại sử dụng từ ngữ là xin đừng tùy tiện” nói rõ loại hành vi này cũng không nhất thiết bị cấm hoàn toàn.
Nó càng có một tầng ý nghĩa sâu hơn chính là có thể lợi dụng cái mũ mà Mũ Điên xem như châu báu nhất này như một loại vật chất đặc biệt. Nếu không phải trong trường hợp bất khả kháng thì không thể tùy tiện ra chiêu.
Hết giờ, Mũ điên xấc bấc xang bang cuối cùng cũng đã đội mũ lên được nhưng vào lúc này, hắn đã trở thành vị khách thưởng trà duy nhất không có chỗ ngồi.
“Ai gõ chuông tang?
Là tôi, tôi đến gõ chuông tang.”
Tôi giúp hắn hát hết câu đồng dao vẫn còn chưa hoàn thành.
Chiếc mũ ă.n th.ịt ngư.ời vừa ngửi được mùi đồ ăn liền c.ắm mạnh những chiếc răng nanh b.én nh.ọn lại trắng ởn vào cái cổ, hung hăng gặm cắn cái đầu của chủ nhân mình.
“Buổi trà chiều hôm nay đúng là có vị ngon nhất từ trước tới giờ luôn đấy!”
10.
Sau khi thợ Mũ Điên phụ trách việc hát đồng dao đã bị loại thì thỏ tháng ba chỉ đành bất đắc dĩ tuyên bố trò chơi đã kết thúc. Nhưng buổi tiệc trà đi.ên cu.ồng vẫn còn chưa xong…
Thỏ tháng ba không biết từ đâu biến ra 7 bộ trà cụ chỉnh tề, trong mỗi ly trà đều có đựng hồng trà ngập mùi m.áu tư.ơi. Tính luôn cả nó thì ở đây có hết thảy 7 vị khách thưởng trà.
“Chúc mừng các vị đã thông qua cuộc khảo nghiệm, tiếp theo đây sẽ là thời khắc thưởng thức mỹ vị của buổi trà chiều. Bên trong 7 ly trà này chỉ có một cái bị lẫn thuốc độc, mời các vị cứ tự nhiên lựa chọn một ly và phải uống hết nước trong ly đó. Vì để đảm bảo tính công bằng cho trò chơi, tôi sẽ uống hết ly cuối cùng còn sót lại sau khi mọi người đã lựa chọn xong.”
Vừa phát biểu xong đoạn này, thỏ tháng ba liền vội vàng bổ sung: “Mỗi người chỉ có thể chọn một ly và nhất định phải uống hết trà trong đúng cái ly đó. Hai người không thể uống cùng 1 ly, cũng không thể bắt nhân vật không phải là người chơi uống trà.”
Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác câu cuối kia là nhắm vào mình.
Gã béo cách những ly trà gần nhất, anh ta chạm vào rồi ngửi thử: “Không phân biệt mùi nổi, màu cũng giống nhau. Ê, mọi người! Tôi phát hiện trên mấy cái ly này có in mấy chữ tiếng anh khác nhau này!”
Mọi người túm tụm lại, cẩn thận quan sát.
Các từ đơn trên ly theo thứ tự là:
Alice (Alice)
Dream (Mộng)
Imagination (Tưởng tượng)
Lewis (Lewis)
Poker (Lá bài)
Rabbit (Thỏ)
Wonderland (Xứ thần tiên)
Gã béo gãi đầu: “Đây đều là các yếu tố trong Alice lạc vào xứ sở thần tiên, ngoại trừ cái chữ Lewis chẳng hiểu ra sao này. Chắc nó là cái có độc hả?
Bà cụ chậm rãi lên tiếng: “Lewis Carol là tác giả của “Alice lạc vào xứ sở thần tiên.””
Gã béo: “Ngại qué…”
Tôi hỏi: “Có ai nắm giữ quy tắc nào liên quan tới cái này không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Cho tới bây giờ, phần lớn các quy tắc đều đã phát huy tác dụng. Nhưng tôi nhớ tóc ngắn trước đó có từng tự lẩm bẩm, nói còn có lá ♥7 vẫn chưa rõ nghĩa.
“Quạ đen giống bàn làm việc… Câu này trích dẫn theo nguyên tác. Mũ Điên đã từng hỏi Alice một vấn đề: Vì sao quạ đen lại giống với bàn làm việc? Cái quy tắc vô nghĩa này sẽ là manh mối sao?” Lời của tôi dẫn đến sự chú ý của cậu nhóc dí.nh m.áu.
Bởi vì vóc dáng của thằng bé không đủ cho nên trước đó nó vẫn luôn nép sang bên nghe chúng tôi thảo luận. Hiện tại, nó bắt đầu leo lên ghế quan sát những ký tự ở trên ly trà.