Chương 77 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

Đại sư huynh liếc mắt nhìn ta: “Thực lực ma vật này cao hơn muội.”

Đây không phải là nói nhảm sao?

Thực lực thấp hơn ta thì còn lịch luyện cái gì?

Nhưng ta còn có thể nói gì được, chỉ có thể chân thành nói: “Đa tạ sư huynh.”

Lông mi đại sư huynh run rẩy: “Không có gì.”

Có điều, khi việc này xảy ra đến lần thứ 8.

Ta nhìn trường kiếm đã rất lâu không được nhuốm máu kia.

Cảm thấy hơi cạn lời.

Ánh mắt đại sư huynh lướt qua người ta, trên mặt lại có vẻ chờ mong.

Sư huynh, huynh chờ mong cái khỉ gì?

Không phải huynh cho rằng ta sẽ cảm ơn huynh đấy chứ?

Sư huynh, huynh tỉnh táo lại đi.

Coi như ta xin huynh đó…

Thấy ánh mắt sư huynh vẫn còn rơi trên người ta, cuối cùng ta cũng cứng rắn nói: “Sư huynh, ở trong bí cảnh Thiên Sương, muội có chỗ nào đắc tội huynh à?”

Bí cảnh Thiên Sương chính là bí cảnh không đứng đắn.

Không biết sư huynh nhớ lại điều gì, vẻ mặt hơi cứng lại, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Chưa… từng…”

“Vì sao hỏi như vậy?”

Mũi kiếm của ta chỉ vào thi thể ma vật, nghiêng đầu nhìn huynh ấy: “Nếu chưa từng đắc tội, sao gần đây huynh lại cản trở việc tu hành của muội một cách trắng trợn như thế?”

Sư huynh cau mày lại: “Là lỗi của ta…”

Không phải nha, sư huynh, sao trông huynh lại tủi thân vậy hả?

Huynh tủi thân cái chó gì?

Nam nhân bây giờ đúng là khó chiều!

4.

Nhưng sự không thích hợp của đại sư huynh không chỉ ngừng ở đó.

Ngày thường, đại sư huynh im lặng ít nói, trên đường lịch luyện thường chỉ có một mình ta nói chuyện.

Chỉ là, dạo này, đại sư huynh thỉnh thoảng sẽ đáp lại lời ta.

Đáp thì cũng thôi đi.

Huynh ấy lại đáp chẳng liên quan gì đến câu chuyện của ta cả.

Ta vừa nói: “Hôm nay nắng to thật đấy, ma vật cũng trốn sạch.”

Huynh ấy lại nói tiếp: “Ừm, mùa xuân thật là đẹp.”

Làm cho ta nghẹn lời.

Sư huynh, huynh có muốn nói thêm gì nữa không?

Như vậy nhiều lần, chứng nói nhiều của ta cũng tự khỏi hẳn.

Thế là chúng ta im lặng suốt dọc đường.

Sư huynh lại cảm thấy kỳ lạ, huynh ấy hỏi ta: “Kiều Kiều, sao gần đây muội không nói chuyện?”

Ha ha, huynh đoán xem?

Nhưng ta không dám nói thế, chỉ ngập ngừng đáp: “Sợ nói nhiều làm sư huynh chán ghét.”

Không ngờ gương mặt đoan chính kia của huynh ấy lại lộ ra một nụ cười nhạt: “Sẽ không.”

Khoảnh khắc ấy, giống như băng tuyết tan rã, mầm xanh đâm chồi.

Rất lâu ta cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Sau khi lấy lại tinh thần, ta cũng bắt đầu kinh ngạc.

Đại sư huynh cười?

Ma quái, quá ma quái.

Trong môn phái, cho dù chó biết cười thì đại sư huynh cũng sẽ không cười, đó là sự thật hiển nhiên ở trong tông.

Cho nên, có phải đại sư huynh đã dính phải thứ gì không sạch sẽ trong bí cảnh Thiên Sương rồi không?

5.

Sư huynh cười một tiếng, thế giới như quay cuồng.

Ta sợ tới mức trực tiếp tìm cớ để kết thúc lịch luyện, tràn ngập đề phòng dắt huynh ấy trở về tông môn.

Đại sư huynh hình như nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng ta không nói gì.

Cho đến khi về đến tông môn, nhìn thấy sư phụ, trái tim ta mới ổn định lại.

Ta lén mật báo cho sư phụ, nói toàn bộ những điểm không thích hợp của đại sư huynh ra.

Sắc mặt sư phụ cũng dần trở nên khó coi.

Sư phụ đánh giá ta từ trên xuống dưới, nhíu chặt mày lại, khẽ mấp máy môi, dường như có lời gì muốn nói.

Không phải chứ, là sư huynh có vấn đề, không phải ta, sư phụ nhìn ta như vậy làm gì?

Sư phụ, ngươi biến người đi cáo trạng như ta thành bị cáo có ổn không vậy?

Cũng may, hình như sư huynh đã dự đoán trước, luôn đứng chờ ngoài điện, thấy ta xuất hiện bèn hỏi: “Sư phụ đã gọi huynh vào trong chưa?”

Quả nhiên, sư huynh vô cùng kỳ quái.

Ta còn chưa nói xong, huynh ấy đã biết được ý đồ đến đây của ta.

Ta gật đầu, sư huynh lập tức đẩy cửa bước vào.

Sư phụ, đừng bán đứng ta.

Xin ngươi đó!

6.

Sau khi giao sư huynh cho sư phụ, tảng đá lớn trong ngực ta cũng rơi xuống, lập tức vui vẻ đi tìm tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ Dung Phách vẫn đang bế quan trong phòng.

Bên ngoài phòng có thiết lập kết giới.

Ta nhìn kết giới hồi lâu, đưa tay định chạm vào, cảm giác bật ngược không xuất hiện, mà tay của ta lại trực tiếp xuyên thấu kết giới.

Kết giới này không ngăn cản ta?

Có lẽ là ta chạm vào kết giới đã ảnh hưởng đến tiểu sư đệ, khi ta đẩy cửa phòng ra thì đệ ấy đã thoát khỏi trạng thái bế quan.

Nhìn thấy ta, đệ ấy bỗng lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhào qua ôm lấy ta: “Sư tỷ!”

Ta đẩy đệ ấy ra, cẩn thận đánh giá một lượt.

Mái tóc đệ ấy bạc trắng, trên đầu có hai sừng rồng nho nhỏ, có lẽ là vừa thoát khỏi trạng tu luyện nên con ngươi màu vàng kia chưa biến mất, vừa tuấn mỹ lại có thêm vài phần cao quý.

Nhưng ta chỉ chú ý tới tu vi của đệ ấy, hình như lại tăng thêm rồi.