Chương 78 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

Ta hít sâu một hơi: “Dung Phách, không phải đệ đã đột phá Kim Đan rồi đấy chứ?”

Tiểu sư đệ ngại ngùng cười một tiếng: “Vẫn còn kém một chút nữa…”

Đệ ấy chớp mắt: “Sư tỷ, đệ mạnh lên rồi, có thể bảo vệ tỷ, không tốt sao?”

Ta che lấy lồng ngực đang đau nhói: “Đệ không mạnh lên chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với sư tỷ.”

Bản thân thất bại đã khiến ta nhụt chí rồi, sự thành công của sư đệ càng khiến ta thêm tủi thân.

Dung Phách xoa đầu ta: “Đệ thật sự rất muốn bảo vệ sư tỷ.”

Ta đánh vào tay đệ ấy: “Không biết lớn nhỏ!”

Ta thở dài, còn có thể làm gì được nữa, sư đệ do chính mình nhặt về, đương nhiên phải do chính mình nuông chiều.

Ta cầm linh thảo lấy được ở bí cảnh Thiên Sương đưa cho Dung Phách: “Này, cho đệ đó, dùng cái này có thể ổn định thần hồn, rất thích hợp với huyết mạch thần thú như đệ.”

Đệ ấy nhận lấy linh thảo, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, sau đó lại định ôm lấy ta, ta vội tóm lấy tay tay đệ ấy, nghiêm túc nói: “Dung Phách, đệ trưởng thành rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể dính lấy ta như lúc trước được.”

Tay đệ ấy bỗng dừng lại, ý cười trên môi cũng biến mất, u oán nhìn ta.

Ta giả vờ như không nhìn thấy.

Ai rồi cũng phải trưởng thành mà!

7.

Thấy ta mãi chưa đột phá Trúc Cơ, mấy vị sư huynh, sư tỷ lập tức giúp ta luyện tập.

Tiểu sư đệ cũng xung phong lên trước, bị tam sư huynh ngăn lại: “Tiểu sư đệ, sư huynh còn không biết tính đệ chắc, đệ đâu có nỡ xuống tay với Kiều Kiều? Vẫn nên để tam sư huynh ra tay thì hơn.”

Hai mắt tam sư huynh tỏa sáng, bẻ ngón tay răng rắc: “Kiều Kiều, tam sư huynh sẽ không nhớ chuyện muội trộm linh khí của sư huynh đi đánh chó, cuối cùng lại dính phân chó đâu…”

Ta nghi ngờ một đòn này của huynh ấy sẽ đánh chết ta.

Đúng lúc này, ta liếc về đại sư huynh đang im lặng đứng gần đó.

Mắt của ta sáng lên, nếu sư phụ đã kiểm tra xong thì đây chắc chắn là đại sư huynh phiên bản bình thường.

Là đại sư huynh công bằng chính trực mà ta biết.

Ta vẫy tay với huynh ấy: “Đại sư huynh, đến giúp muội luyện tập đi.”

Đại sư huynh cụp mắt xuống, đứng yên bất động hồi lâu.

“Sư huynh?”

Thấy đại sư huynh không đáp lại, tam sư huynh thuận miệng nói: “Tiểu sư muội, vẫn nên để tam sư huynh tới thì hơn.”

Huynh ấy là người tay nhanh hơn não, vừa dứt lời thì một quyền đã vung tới mặt ta, khó khăn lắm ta mới né được.

Huynh ấy không cho ta cơ hội thở dốc, lập tức đánh thêm một quyền nữa.

Đây không phải là giúp ta tập luyện!

Huynh ấy muốn lấy mạng ta thì có!

Thấy nắm đấm của huynh ấy sắp rơi trên mặt ta, đại sư huynh mới hành động.

Chớp mắt một cái, đại sư huynh đã xuất hiện trước mặt ta, chỉ dùng một ngón tay đã cản được quyền kia của tam sư huynh.

Ta núp sau lưng đại sư huynh, thò đầu ra, giương nanh múa vuốt với tam sư huynh: “Tam su huynh, yếu quá nha, chậc chậc chậc!”

Tam sư huynh: “!#@^&%$#”

Ta: “Đừng nóng nha!”

Tam sư huynh tức giận đến run tay: “Đại sư huynh, huynh tránh ra đi!”

Đại sư huynh không nhúc nhích, một lúc sau mới nói: “Để ta giúp Kiều Kiều luyện tập.”

Tam sư huynh hùng hổ lùi ra sau: “Huynh lại nuông chiều muội ấy rồi! Tiểu sư đệ làm vậy thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả huynh cũng như vậy!”

Ta nhìn thấy ý cười trên mặt Dung Phách chậm rãi biến mất sau khi nghe xong lời này.

Nhưng ta chưa kịp hỏi đã thấy đại sư huynh xoay người lại.

Huynh ấy vẫn mặc bộ đồ trắng, ngọc thụ lâm phong, gương mặt lạnh lùng giống như thần tiên hạ phàm.

Huynh ấy nhìn ta, khẽ nói: “Kiều Kiều…”

Ta sững sờ đáp: “Hả?”

Kết quả, một giây sau, huynh ấy ra tay.

Còn hung ác hơn cả tam sư huynh!

Ta còn chưa kịp thoát khỏi sắc đẹp của huynh ấy, đã bị huynh ấy đánh túi bụi.

Người đứng xem chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh không ngừng giao đấu.

Tam sư huynh ở bên cạnh cười đến gập người.

8.

Nửa đêm, ta đang ở trong phòng chữa thương, Dung Phách lại đến tìm ta.

Sắc mặt đệ ấy rất khó coi, vô cùng u ám.

Đệ ấy nhìn vết bầm tím trên người ta, nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ sẽ bảo vệ cho tỷ, tỷ đừng cố gắng tu luyện như vậy nữa, được không?”

“Đệ sẽ cho tỷ uống máu của đệ, có thể giúp tỷ kéo dài tuổi thọ.”

Ta nhíu mày: “Đệ điên rồi sao? Nếu như tỷ đáp ứng thì tỷ cũng điên theo đệ mất!”

Mái đầu bạc trắng của đệ ấy bị ánh trăng chiếu rọi, sừng rồng cũng theo đó mà tản ra ánh sáng lấp lánh, đệ ấy ngơ ngác hỏi ta: “Vì sao không thể? Sư tỷ cảm thấy đệ không bảo vệ được tỷ sao?”

“Hay là sư tỷ không tin… đệ sẽ luôn luôn bảo vệ tỷ?”

Ta cũng ngẩn người: “Không phải, tỷ mạnh lên đương nhiên cũng có thể tự bảo vệ chính mình, không cần đệ bảo vệ, hiểu chưa?”