Chương 76 - Ai Động Lòng Trước Là Thua
[FULL] Chợt Thấy Sắc Trời
Tác giả: Tiểu Nhiêu
Edit: Yêu Phi Họa Quốc
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Cùng đại sư huynh lạnh lùng anh tuấn lạc vào một bí cảnh không đứng đắn.
Phải tiếp xúc thân mật mới có thể thoát ra ngoài.
Khi ra khỏi bí cảnh, có thể lựa chọn xóa bỏ ký ức của một trong hai người.
Ta không hề do dự, lựa chọn xóa ký ức của ta.
Đại sư huynh một lòng tu đạo, chắc hẳn sẽ không ưu phiền về chuyện này.
Kết quả là, từ sau ngày hôm đó, đại sư huynh trước giờ không hề sa vào chuyện yêu đương bỗng gặp phải tình kiếp khó phá.
1.
Khi ta và đại sư huynh Trạc Thanh đi lịch luyện, vô tình lạc vào bí cảnh.
Còn là loại bí cảnh không đứng đắn.
Phải tiếp xúc thân mật mới có thể ra ngoài.
Ta nhìn đại sư huynh lạnh lùng anh tuấn, ngại ngùng mở miệng: “Đại sư huynh, thân mật không?”
Sợ huynh ấy không đồng ý, ta vội nói: “Chỉ thân mật một chút thôi.”
Đại sư huynh mặc bộ đồ trắng như tuyết, gương mặt lạnh lùng: “Nhất định có cách khác để đi ra ngoài.”
Linh hồn của bí cảnh lên tiếng: “Có thì đúng là có, chỉ cần ngươi đột phá Hóa Thần Kỳ là được.”
“Nhưng dựa theo cảnh giới bây giờ của ngươi, có lẽ phải đợi khoảng trăm năm nữa.”
Đại sư huynh không nói gì, ngồi im trên mặt đất: “Kiều Kiều, sư huynh sẽ cố gắng đột phá.”
Ta suýt nữa thì quỳ xuống: “Sư huynh, hình như tu vi bây giờ của muội không thể sống được tới lúc đó…”
Đại sư huynh im lặng, ánh mắt rơi trên người ta.
Ta cởi áo ngoài ra, khẩn trương xích lại gần huynh ấy: “Sư huynh, muội biết sư huynh một lòng tu đạo, không sa vào tình ái, bây giờ huynh cứ coi muội như người giả cũng được…”
Thân hình đại sư huynh cứng ngác, nắm lấy bàn tay đang định cởi áo huynh ấy của ta.
Ta càng khẩn trương hơn: “Đại sư huynh, huynh yên tâm, muội không cần huynh chịu trách nhiệm đâu.”
“Mong huynh thương xót, mau cứu tiểu sư muội xinh đẹp thiện lương này đi…”
Đại sư huynh hơi giãn mày ra.
Ta thăm dò, đưa tay đẩy huynh ấy ra, lấy dũng khí hôn lên môi huynh ấy.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng người huynh ấy lạnh như vậy.
Sao môi lại mềm mại đến thế.
Ánh mắt bình tĩnh của sư huynh rơi trên người ta.
Huynh ấy há hốc miệng, hình như muốn nói gì đó.
Ta không để huynh ấy nói, nuốt toàn bộ những lời định thốt ra của huynh ấy vào bụng.
Rất lâu sau, ta nhìn sư huynh, khẽ nói: “Sư huynh, nhắm mắt lại.”
Hàng mi huynh ấy run rẩy, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời ta, hai mắt nhắm nghiền.
Ta ngây người trước gương mặt này.
Chẳng trách mười sư muội thì bảy người thích huynh ấy.
Thực sự là gương mặt tuấn tú vô song.
2.
Xong xuôi mọi chuyện, linh hồn của bí cảnh thực hiện lời hứa, thả chúng ta ra ngoài.
Trước khi ra khỏi bí cảnh, nó chợt nảy ra ý đồ xấu, nói với ta: “Ngươi có thể lựa chọn xóa bỏ ký ức của một người.”
Ta không hề do dự mà đáp: “Xóa của ta đi.”
Nét mặt của sư huynh cứng đờ lại.
Ta thành khẩn nói: “Trong lòng sư huynh chỉ có tu đạo, chắc chắn việc này cũng chỉ coi như mây khói thoáng qua.”
“Nhưng đạo tâm của ta chưa thành, nếu như nhớ mãi việc này thì sẽ sinh ra tâm ma, sau này còn tu đạo kiểu gì?”
Thế là ra khỏi bí cảnh, thế giới của ta khôi phục lại bình thường.
Đại sư huynh nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ta nghi ngờ hỏi: Sư huynh, sao thế?”
Một lúc lâu sau huynh ấy mới đáp lại: “Không sao cả.”
Ta cười cười: “Vậy chúng ta đi tới chỗ tiếp theo lịch luyện đi.”
“Thu hoạch trong bí cảnh này cũng khá phết.”
Ánh mắt sư huynh bỗng trở nên kỳ quái.
Ta nhíu mày, trong này cũng đâu có gì lạ đâu nhỉ?
Trong bí cảnh, ta tìm được mấy gốc thượng phẩm linh thảo, lẽ nào không được tính là thu hoạch khá sao?
Vừa đi được mấy bước, ta nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy ở trong bí cảnh muội cũng có bị thương đâu…”
“Sao giờ eo và… lại đau như thế…”
Bước chân đại sư huynh bỗng ngừng lại: “Nghiêm trọng không?”
Ta xoa xoa eo: “Vẫn còn ổn…”
Sư huynh im lặng, không nói gì thêm.
3.
Nhưng từ sau hôm đó, đại sư huynh bắt đầu không thích hợp.
Lần này xuống núi vốn là cơ hội để ta đột phá Trúc Cơ, bước vào Kim Đan, đại sư huynh đi theo để bảo vệ cho ta.
Trên đường đi, ta phải không ngừng chiến đấu với ma vật để tìm cơ hội đột phá.
Bình thường, sư huynh đều đứng ở bên cạnh nhìn, nếu ta không gặp nguy hiểm thì huynh ấy sẽ không ra tay.
Mọi lần, khi ta và ma vật chiến đấu ba trăm hiệp, toàn thân đẫm máu, quay đầu lại thấy đại sư huynh vẫn đứng ở bên cạnh, áo trắng như tuyết, dáng vẻ lạnh nhạt.
Ta tức giận đến nỗi chém thêm mấy đao lên thi thể của ma vật.
Nhưng nếu muốn nền tảng tu vi vững chắc thì buộc phải trải qua quá trình gian khổ như này.
Chỉ là, gần đây, không biết đại sư huynh bị làm sao.
Ta vừa đánh nhau mới ma vật được hai chiêu, kiếm cũng vừa rút ra.
Huynh ấy đã dùng một chiêu để xử đẹp ma vật kia.
Bỏ lại ta đứng một mình trong gió, vẻ mặt ngơ ngác.