Chương 3 - Yêu Một Lần Cho Dứt

3.

Giang Chiếu Nguyệt đứng bên cạnh, cố tình làm quá lên:

“Mấy người sao vậy? Để cô ấy thua nhiều thế. Cô ta lấy đâu ra tiền? Có trả nổi không?”

Có người đặt bài xuống.

Đó là Tô Trạch — bạn thân nhất của Chu Ngộ Niên.

Anh ta ngẩng đầu, vẻ mặt thản nhiên:

“Sợ gì chứ, có Ngộ Niên lo hết rồi mà.”

Nói không sai.

Trước giờ vẫn luôn như vậy.

Giang Chiếu Nguyệt nhướng mày:

“À? Vậy à?”

Chu Ngộ Niên khẽ “ừ” một tiếng, lấy điện thoại ra chuẩn bị chuyển khoản.

Tôi lại lên tiếng trước:

“Không cần đâu, để tôi tự trả.”

Chu Ngộ Niên quay sang nhìn tôi, ánh mắt trầm hẳn:

“Đừng gây chuyện.”

Tôi mỉm cười:

“Không sao, tôi không thể mãi dựa dẫm vào anh được.”

Những năm qua nhờ có Chu Ngộ Niên, tôi cũng học được không ít cách kiếm tiền.

Tích góp được một khoản.

Tôi còn âm thầm lập riêng một tài khoản ngân hàng, mỗi tháng đều gửi vào đó một số tiền cố định — để sau này trả lại anh.

Nhưng chuyện này, anh không hề biết.

Nói rồi, tôi lần lượt chuyển tiền cho mấy người họ.

Chu Ngộ Niên là người thắng nhiều nhất.

Anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc, rồi hừ nhẹ một tiếng, bấm xác nhận nhận tiền:

“Ghê đấy, Thẩm Mai, giỏi lên rồi cơ à.”

Một lúc sau, tôi đi vệ sinh.

Ra đến hành lang thì đúng lúc thấy Chu Ngộ Niên và Giang Chiếu Nguyệt đang cãi nhau.

“Anh chẳng bảo anh Mặc Bạch cũng sẽ đến à? Sao giờ còn chưa thấy đâu?”

“Bận việc. Sao, cô vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Cô đeo bám anh ấy bao lâu rồi, thấy anh ấy quan tâm cô chưa?”

“Ha. Thì sao chứ, tôi tình nguyện. Còn anh thì sao? Sao cứ phải nuôi con bé tên gì mà Mai ấy bên cạnh?”

Chu Ngộ Niên nhìn chằm chằm cô ta:

“Ghen à?”

“Không. Tôi chỉ thấy loại con gái như thế đáng ghét thôi. Ăn bám nhà người ta như con ký sinh trùng, mấy năm nay chắc cũng tiêu của anh không ít nhỉ?”

Chu Ngộ Niên đưa tay lên, xoa mũi, không nói gì.

“Anh chẳng phải đang giận dỗi với em sao? Nếu em chịu từ bỏ anh trai anh, quay lại với anh, anh lập tức cắt đứt với Thẩm Mai, từ nay không bao giờ liên lạc với cô ta nữa.”

Đèn hành lang mờ mờ, tôi đứng trong góc tối, trái tim như bị dội một gáo nước lạnh.

Tôi không nghe tiếp nữa.

Tôi đi sang hướng khác, hít thở một lúc cho bình tĩnh lại rồi mới quay về.

Đẩy cửa vào, phòng bao đã trống trơn.

Bước ra ngoài, tôi mới phát hiện trời đang mưa to.

Tô Trạch khi nãy đi nôn, còn chưa rời đi.

Anh ta vừa bước ra đã thấy tôi, hơi ngẩn người:

“Ơ, cô vẫn chưa đi à? À, Ngộ Niên vừa mới đưa Chiếu Nguyệt về rồi.”

“Giờ mưa lớn quá, lại ở nơi hẻo lánh thế này, nhưng tôi với cô không cùng đường… Hay là cô đợi thêm chút, tôi gọi cho Ngộ Niên, bảo anh ấy quay lại đón cô nhé?”

Tôi lắc đầu: “Thôi khỏi.”

Nghe vậy, Tô Trạch khẽ thở dài, không nói thêm gì, kéo bạn gái lên xe rời đi.

Lúc này tôi mới hối hận — đáng lẽ lúc nãy nên tự lái xe tới.

Tôi rút điện thoại ra, định đặt xe.

Nhưng mãi không có ai nhận chuyến.

Tôi tra bản đồ, phát hiện gần đây có một trạm xe buýt.

Tôi cắn răng, quyết định đội mưa ra đó.

Thế nhưng vừa bước ra khỏi cổng được vài bước, một chiếc ô đã che lên đầu tôi.

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nam trầm thấp.

Giống hệt lời đồn bên ngoài — lạnh lùng, xa cách.

“Thẩm Mai.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)