Chương 3 - Yêu Ma Đỉnh Cấp Và Ông Chồng Biến Thái

13

Tôi có thể cảm nhận được Chu Dã Vọng đứng bên giường, nhìn tôi rất lâu.

Anh ấy hiểu tôi quá rõ, có lẽ đã nhận ra tôi đang giả vờ ngủ.

Nhưng may mắn là, cuối cùng anh ấy vẫn nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống rồi rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa chính dưới lầu mở ra, tiếng động cơ xe khởi động.

Tôi bật dậy, bò ra cửa sổ nhìn xuống.

Chu Dã Vọng lái chiếc Aston Martin đã lâu không động đến rồi rời đi.

Anh ấy có lẽ đang giận, tôi chống cằm suy nghĩ.

Ngay cả tôi còn cảm thấy mình kỳ lạ và vô lý.

Huống hồ là Chu Dã Vọng, người kiêu hãnh tận xương tủy.

Tối nay khi anh ấy về, tôi phải dỗ dành anh một chút, tôi thầm nghĩ.

Tôi hiểu rõ cơ thể kỳ lạ của mình, cũng hiểu rõ tác dụng phụ dai dẳng của thuốc ức chế.

Sốt cả buổi sáng, đến trưa thì tôi đã hạ sốt.

Chu Dã Vọng không về, tôi tự lái xe đến xưởng thiết kế.

Từ nhỏ tôi đã thích những chiếc váy đẹp, vậy nên khi lên đại học, tôi theo học chuyên ngành liên quan.

Ngay từ thời sinh viên, tôi đã nhận vẽ phác thảo theo đơn đặt hàng.

Đến khi tốt nghiệp, tôi đã có một lượng khách hàng ổn định.

Không cần bố mẹ hỗ trợ, cũng không nhờ Chu Dã Vọng giúp đỡ.

Tôi dùng tiền kiếm được từ việc nhận đơn vẽ và số tiền tiết kiệm suốt bao năm qua.

Sau khi tốt nghiệp, tôi mở một xưởng thiết kế thời trang.

Đến nay, xưởng đã vận hành ổn định được ba năm.

Không dám nói mình nổi tiếng, nhưng ít nhất trong giới cũng đủ ăn đủ mặc, không cần lo lắng.

Thỉnh thoảng còn có nghệ sĩ, ngôi sao và các thương hiệu xa xỉ tìm đến, muốn tôi thiết kế riêng.

Giống như chiều nay.

Trợ lý gọi điện cho tôi, nói rằng đại diện của một thương hiệu lớn đã đặt lịch từ cuối năm ngoái, hôm nay đến bàn bạc chi tiết thiết kế trực tiếp.

Bên đối tác đích thân ghé qua tôi không dám trì hoãn.

Nhanh chóng chỉnh trang lại, tôi lái xe đến xưởng.

14

Đến nơi mới phát hiện, người đến là một người quen.

Là đàn anh học cùng viện với tôi hồi đại học, hơn tôi hai khóa—Giang Triết.

Giang Triết có gương mặt điển trai, năng lực cũng xuất sắc.

Lúc đó, anh ấy là hình mẫu lý tưởng của cả nam lẫn nữ trong viện.

Tôi quen anh ấy khi hợp tác trong một dự án.

Không hiểu sao, sau đó lại xuất hiện tin đồn tôi và anh ấy có quan hệ tình cảm.

Tôi đã giải thích rằng mình có bạn trai.

Nhưng khi đó Chu Dã Vọng bị bố anh ấy điều ra nước ngoài xử lý công việc của công ty.

Suốt hai tháng trời không quay về.

Những người kia không tin, cho rằng tôi chỉ đang lấy cớ.

Tôi luôn giữ khoảng cách rõ ràng giữa nam và nữ, trong công việc cũng chỉ thuần túy là hợp tác với Giang Triết.

Nhưng tôi không thể ngăn miệng lưỡi của sinh viên trong viện, đành mặc kệ.

Chỉ là, sau này khi tiếp xúc, tôi nhạy bén nhận ra Giang Triết vô tình hay cố ý muốn đến gần tôi hơn.

Nói tôi tự luyến cũng được, nhưng tôi thực sự không muốn gây thêm rắc rối.

Vậy nên tôi chủ động rút khỏi dự án và không liên lạc với Giang Triết nữa.

Sau đó, khi Chu Dã Vọng về nước, anh ấy còn ngang nhiên lái siêu xe, liên tục đưa đón tôi suốt nửa học kỳ.

Cuối cùng cũng dập tắt được tin đồn.

Lúc đó, mọi người mới tin rằng tôi thực sự đã có bạn trai.

15

Sau bốn năm không gặp, Giang Triết vẫn giữ phong thái nhã nhặn, lịch thiệp như xưa.

Anh ấy giới thiệu lại bản thân, nói rằng bây giờ mình là tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương của thương hiệu này.

Tôi giả vờ ngạc nhiên, tỏ ra vô cùng vinh hạnh:

“Ôi trời, sao ngài lại đích thân đến vậy?”

Tôi nói: “Chỉ cần cử một trợ lý đến thông báo với chúng tôi một tiếng là được rồi.”

Giang Triết mặc một bộ vest kaki, bắt chéo chân ngồi đối diện tôi.

Anh ấy mỉm cười nói: “Mới tiếp quản công việc, thực sự rất bận, ban đầu cũng không có thời gian.”

Anh ấy nói tiếp: “Nhưng nghe nói người phụ trách xưởng thiết kế là em, nên tôi nghĩ, cũng nên đến xem một chút.”

Tôi cầm cốc cà phê trên bàn, cố ý xoay tay để lộ chiếc nhẫn cưới trên ngón tay.

Nhưng Giang Triết dường như không nhìn thấy.

Anh ấy vẫn tiếp tục nói chuyện của mình, thậm chí bắt đầu hoài niệm về những ngày tháng đại học.

“Cuối tuần trước tôi về trường gặp giáo sư Vương, thầy nói trong số những sinh viên thầy từng dạy, chỉ có em là hay ghé thăm vào mỗi dịp lễ nhất.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê, bình thản đáp: “Có lẽ vì em sống trong thành phố, tiện đường thôi.”

Giang Triết mỉm cười lắc đầu.

Tôi cũng chẳng muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ cuối con đường, một chiếc Aston Martin màu đen vừa rẽ vào góc phố.

Xe chạy rất nhanh, tôi chỉ kịp nhìn thoáng qua kiểu dáng.

Tôi nhíu mày, chợt nhớ đến chiếc xe mà Chu Dã Vọng lái đi sáng nay.

Nhìn lại thời gian—ba giờ chiều.

Giờ này anh ấy đáng lẽ phải ở công ty, chứ không phải xuất hiện gần xưởng thiết kế của tôi.

Tôi nghĩ lát nữa xong việc sẽ gọi cho anh ấy hỏi thử.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, liền cắt ngang lời Giang Triết.

Tôi đưa bản phác thảo sơ bộ cho anh ấy, khách sáo nói:

“Giám đốc Giang, chúng ta bàn chuyện công việc trước nhé?”

16

Khi rời khỏi xưởng thiết kế, đã là bảy giờ tối.

Tôi từ chối lời mời ăn tối của Giang Triết.

Lấy đồ xong, tôi lái xe về nhà, trên đường tiện thể gọi cho Chu Dã Vọng.

Muốn hỏi xem anh ấy tan làm chưa.

Nhưng chuông reo mãi, không ai bắt máy.

Chu Dã Vọng hiếm khi không nghe điện thoại của tôi.

Tôi đoán có lẽ anh ấy đang bận họp ở công ty.

Nên quay đầu xe, chạy thẳng đến công ty anh ấy.

Nhưng bảo vệ quen ở tầng trệt nói với tôi, Chu Dã Vọng đã rời đi từ hơn sáu giờ.

Tôi lại quay xe chạy về nhà.

Về đến nơi, đèn tầng một sáng trưng.

Trong bếp thoang thoảng mùi thức ăn đang nấu.

Tôi nghiêng đầu nhìn vào—Chu Dã Vọng đã thay đồ, đang đứng trước bếp nấu ăn.

Hương thơm của món hầm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Tôi nhanh chóng đi đến, đứng tựa vào cửa, chủ động làm lành:

“Anh về rồi à?”

Nghe thấy giọng tôi, Chu Dã Vọng quay đầu liếc nhìn, nhưng không nói gì.

Biểu cảm của anh không hẳn là lạnh lùng, nhưng cũng không thể gọi là nhiệt tình.

Tôi hắng giọng, bước hai bước đến trước mặt anh.

Tôi cầm tay anh, đặt lên trán mình:

“Anh thử xem, hết sốt rồi mà.”

Tôi nói: “Em khỏi rồi.”

Chu Dã Vọng để mặc tôi làm, không hề phản kháng.

Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi, lặng lẽ nhìn chằm chằm.

“Em khỏe hẳn rồi.” Tôi tiếp tục dỗ dành:

“Uống thuốc anh bắt em uống sáng nay, là hết sốt ngay.”

17

Chu Dã Vọng cúi mắt nhìn tôi rất lâu.

Cuối cùng mới thu tay lại, khẽ ừ một tiếng.

“Em gọi điện cho anh, sao không nghe máy?” Tôi tựa vào vai anh, nhìn vào nồi canh đang nấu.

Chu Dã Vọng đưa tay đỡ eo tôi, giọng điềm nhiên:

“Điện thoại để ở phòng khách, không nghe thấy.”

“À…” Tôi khẽ đáp, mùi canh thơm nức mũi.

Tôi cố ý nói với anh ấy: “Thơm quá, anh nấu ăn giỏi thật đấy.”

Mà đúng là vậy thật.

Kể từ khi kết hôn được nửa năm, Chu Dã Vọng thường xuyên vào bếp.

Trừ khi bắt buộc, chúng tôi hiếm khi ăn ngoài.

Anh ấy vốn rất thông minh, học gì cũng nhanh.

Chỉ trong sáu tháng, tay nghề nấu nướng của anh đã lên một tầm cao mới.

Những món tôi gọi tên, Chu Dã Vọng gần như đều có thể làm được.

Tôi giơ tay tắt bếp, ôm lấy cánh tay anh ấy: “Anh ra ngoài với em một lát nhé?”

Tối nay anh ấy cứ im lặng mãi, chắc vẫn chưa nguôi giận.

Tôi chỉ có thể lấy món quà đã chuẩn bị trước ra, dỗ dành anh.

Chu Dã Vọng đi dép lê, lặng lẽ theo tôi ra phòng khách.

Tôi ôm hộp quà đặt trên sofa, đưa cho anh ấy: “Anh mở ra xem đi?”

“Quà gì đây?” Chu Dã Vọng khẽ nhướng mày.

“Anh xem đi.” Tôi ra hiệu cho anh ấy mở hộp.

Anh ấy cúi mắt mở hộp quà, bên trong là bộ vest phong cách casual mà tôi tự tay thiết kế và may đo riêng cho anh ấy.

Trước khi kết hôn, tôi thường xuyên làm quần áo cho anh ấy.

Anh ấy có ngoại hình đẹp, dáng người chuẩn, lại là người tôi yêu nhất.

Chính là hình mẫu lý tưởng nhất trong lòng tôi.

Nhưng sau khi kết hôn, có lẽ vì xưởng thiết kế quá bận rộn, đây là bộ đồ đầu tiên tôi làm cho anh ấy.

18

Nhìn anh ấy đứng trước mặt, sững sờ không nói nên lời.

Tôi ngẩng đầu quan sát biểu cảm của anh ấy:

“Đi làm rồi anh toàn mặc đồ tối màu, nhưng anh mặc đồ sáng màu cũng rất đẹp mà.”

Tôi cầm bộ vest màu kaki nhạt trong hộp lên:

“Thế nên em làm cho anh một bộ sáng màu, lúc không đi làm cũng có thể mặc.”

Chu Dã Vọng vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bộ đồ.

Tôi thăm dò, hơi nghiêng người hỏi: “…Sao thế? Anh không thích à?”

Tôi mím môi, định đặt bộ vest xuống:

“Nếu không thích thì cứ để đó đã.”

Tôi nói: “Lần sau em sẽ làm màu tối cho anh vậy.”

Nhưng Chu Dã Vọng lại giữ chặt tay tôi.

“Không phải.” Anh nói: “Anh rất thích.”

Anh vòng tay ôm chặt lấy tôi, ghì tôi vào lòng, không để tôi nhìn thấy biểu cảm của anh ấy:

“Anh thích lắm, cảm ơn bé cưng.”

Tôi tựa vào ngực anh ấy.

Luôn cảm thấy giọng anh có gì đó không ổn.

Tôi hỏi: “Anh vẫn còn giận em chuyện sáng nay à?”

“Không.” Chu Dã Vọng đáp.

“Xin lỗi nhé, em đã quá bướng bỉnh rồi.” Tôi nói.

“Không sao.” Chu Dã Vọng vỗ nhẹ lưng tôi: “Anh không giận, chỉ là lo cho em thôi.”

19

Tối hôm đó, tôi cứ nghĩ mình đã dỗ dành xong Chu Dã Vọng rồi.

Bữa tối vẫn như thường lệ, anh ấy gắp cá bỏ xương cho tôi, múc canh cho tôi.

Còn kể vài chuyện công ty xảy ra trong ngày.

Tôi có nghĩ đến việc có nên nói với Chu Dã Vọng chuyện hợp tác giữa công ty của Giang Triết và xưởng thiết kế của tôi không.

Nhưng từ hồi đại học, Chu Dã Vọng vốn đã không ưa Giang Triết.

Anh ấy là người không chịu thiệt bao giờ.

Hồi đó, chỉ vì Giang Triết có chút biểu hiện quan tâm đặc biệt dành cho tôi.

Anh ấy đã muốn tìm đến tận nơi để “dạy dỗ” người ta rồi.

Bây giờ vừa mới dỗ xong anh ấy, tốt nhất là đừng chọc vào nỗi bực của anh ấy nữa.

Dù sao tôi cũng sẽ đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng hoàn thành phần việc của mình.

Rồi sẽ không còn lý do nào để tiếp xúc với Giang Triết nữa.

Nhưng sau bữa tối, tôi tắm xong đi ra, định tìm Chu Dã Vọng cùng xem một bộ phim.

Lại phát hiện đèn dưới nhà đã tắt.

Người thường hay chờ tôi trên sofa, giờ đã về phòng ngủ mất rồi.

Chu Dã Vọng quá mệt sao?

Tôi lặng lẽ đẩy cửa phòng khách, nhìn thấy bóng lưng anh nằm trên giường, quay lưng về phía tôi.

Hơi thở đều đặn, như thể đã ngủ say.

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.