Chương 2 - Yêu Ma Đỉnh Cấp Và Ông Chồng Biến Thái
9
Chu Dã Vọng nhìn nồi cháo, vẫn không yên tâm, đưa tay ra sau ôm lấy tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
“Anh nhìn em lớn lên, từ nhỏ đến lớn đủ thứ bệnh vặt.”
Anh nhéo má tôi: Đến mẹ em còn nói, là do anh chiều hư em.”
Chu Dã Vọng nghiêng đầu nhìn tôi, cố tình thở dài: “Vậy nên, dù em có làm mình làm mẩy thế nào, anh cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.”
Tôi bật cười, giơ tay đấm nhẹ anh một cái: “Em làm mình làm mẩy á?”
Chu Dã Vọng vò tóc tôi rối tung: “Là anh làm mình làm mẩy, tất cả nhờ em rộng lượng, nhờ em nuông chiều anh.”
Anh lại chọc tôi bật cười, tôi rướn người nhìn vào nồi cháo anh đang nấu.
“Anh biết nấu ăn không đấy?” Tôi nghi ngờ nhìn anh.
Chu Dã Vọng là một công tử chính hiệu, trước giờ chưa từng động tay vào chuyện bếp núc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh xuống bếp.
Vừa hỏi xong.
Trên mặt Chu Dã Vọng lộ ra chút ngượng ngùng: “Cũng phải học thôi.”
Anh liếc tôi một cái: “Giờ là vợ chồng rồi, em đói, anh chẳng lẽ không nấu cho em ăn?”
Anh hạ nhỏ lửa trên bếp: “Bắt đầu từ việc nấu một bát cháo cho em trước đã.”
Tôi cười khúc khích sau lưng anh, mặt dày nói: “Cảm ơn chồng yêu.”
Chu Dã Vọng lười biếng ừ một tiếng.
Vẫn quay lưng về phía tôi, tỏ ra bình thản.
Nhưng tôi đã thấy rõ, vành tai anh ấy đỏ lên rồi.
Sáng hôm đó, sau khi ăn cháo trắng do Chu Dã Vọng nấu, trời mới chỉ vừa hửng sáng.
Cả hai chúng tôi đều buồn ngủ.
Nhìn nhau một cái, rồi bật cười.
Cuối cùng, vẫn mặc nguyên quần áo, ôm nhau nằm ngủ trên sofa trong phòng khách.
Giống như hồi còn đi học, tôi và Chu Dã Vọng ngồi ở hàng ghế cuối lớp.
Giữa những tiếng ồn ào giờ ra chơi, cùng nhau gục xuống bàn.
Trốn dưới chiếc áo khoác đồng phục của anh ấy để ngủ.
10
Yêu Chu Dã Vọng chưa bao giờ cần phải hòa hợp.
Kết hôn với Chu Dã Vọng lại càng không cần phải thích nghi.
Ngoại trừ việc mỗi đêm chúng tôi không ngủ cùng phòng, không chung giường.
Thì chúng tôi chẳng khác gì những cặp vợ chồng hạnh phúc, ngọt ngào nhất.
Thậm chí, chúng tôi còn ngọt ngào hơn họ gấp bội.
Sau khi kết hôn, mỗi lần tụ tập với bạn bè, tôi và Chu Dã Vọng đều bị trêu ghẹo.
Lần nào tôi cũng đỏ mặt, vùi vào lòng anh ấy để trốn.
Còn Chu Dã Vọng thì như một ông lớn, ngồi thoải mái trên ghế, hai tay dang rộng ôm lấy tôi.
Có lúc, anh ấy sẽ hùa theo bọn họ trêu tôi.
Nhưng phần lớn thời gian, anh ấy đều che chở tôi, nghiêm giọng bảo họ dừng lại:
“Đủ rồi đấy, không được trêu cô ấy nữa.”
Những lúc Chu Dã Vọng uống nhiều rượu.
Trên đường về là tôi phải lái xe.
Mà mỗi khi anh ấy say, lại hiếm thấy mà quấn người như thế.
Đến mức tôi không dám để anh ấy ngồi ghế phụ.
Có lần, anh ấy uống quá chén, cả người nóng ran, bất ngờ trèo từ ghế phụ sang, áp cả thân mình lên người tôi.
Vùi mặt vào cổ tôi, tay liền vòng qua ôm lấy eo tôi.
Hơi thở, mùi hương, nhiệt độ cơ thể anh ấy—tất cả đều bao phủ lấy tôi.
Anh ấy là người tôi yêu nhất.
Chỉ cần một chút như vậy, đã đủ khiến khát khao trong tôi trỗi dậy.
11
Cả người tôi nổi lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, không thể kiểm soát.
Nhiệt độ cơ thể tăng vọt, đầu óc choáng váng.
Tôi đành phải cắn răng tấp xe vào lề đường, mở hết cửa kính xuống.
Tôi đỡ lấy đầu Chu Dã Vọng, đẩy anh ấy về ghế phụ, cài lại dây an toàn.
Gió lạnh thổi vào, anh ấy hơi nheo mắt, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.
Tôi quay lưng về phía anh, lục tìm hộp thuốc.
Phía sau vang lên giọng nói khàn khàn, có chút hụt hẫng:
“Bây giờ… ngay cả ôm cũng không cho nữa sao?”
Tôi biết anh ấy uống say, đầu óc không tỉnh táo, đang quậy mà thôi.
Nhưng tôi vẫn thấy xót xa.
Tôi uống viên thuốc đắng ngắt với nước lạnh.
Chu Dã Vọng mơ màng nhìn tôi, giọng nói không rõ ràng:
“…Em uống gì vậy?”
“Thuốc cảm.” Tôi đáp.
Chu Dã Vọng uống rượu thỉnh thoảng hay quên mất chuyện trước đó.
Vậy nên tôi dỗ dành anh: “Em bị cảm rồi, đừng lại gần, lây cho anh đấy.”
Gió lạnh, nước lạnh, thuốc đắng—cuối cùng cũng giúp tôi áp chế phản ứng bất thường của cơ thể.
Nhưng ngay khi tôi định khởi động xe rời đi.
Chu Dã Vọng lại mở khóa dây an toàn, trượt người áp sát vào tôi lần nữa.
Lần này, mục tiêu của anh ấy rất rõ ràng—vòng tay ôm lấy gáy tôi, hôn xuống môi tôi.
“Anh không sợ.” Anh thì thầm, giọng trầm thấp: “Bé con, em lây cho anh đi.”
Đầu tôi như có một tiếng “ầm—” vang lên.
Khát khao vừa bị đè nén lập tức bùng lên dữ dội hơn.
Tôi chỉ có thể nhanh chóng che miệng mình lại, trước khi anh ấy hôn tiếp.
Và một lần nữa, tôi giơ tay đẩy anh ấy ra.
Tình huống gấp gáp, tôi không kiểm soát được lực.
Anh ấy bị tôi mạnh tay đẩy ngã về ghế phụ, gáy đập vào cửa kính, vang lên một tiếng “cốp” giòn tan.
Tôi lập tức nhào qua kiểm tra, bật đèn lên xem thử gáy anh ấy có bị thương không.
Chu Dã Vọng cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.
Chỉ ấm ức cuộn mình trong ghế, nhìn tôi chằm chằm.
Cũng không cho tôi kiểm tra vết thương.
“Đợi em khỏi cảm đã.”
Chu Dã Vọng khi say như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Tôi vuốt ve mặt anh, dịu dàng dỗ dành: “Đợi em khỏi cảm rồi, chúng ta lại hôn, được không?”
Lúc này anh ấy mới chịu nhượng bộ, ngoảnh đầu sang để tôi kiểm tra chỗ bị đập vào cửa kính.
12
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, tôi đã thấy Chu Dã Vọng ngồi bên mép giường.
Anh ấy cúi đầu, mái tóc đen hơi ẩm, đang đo nhiệt độ cho tôi.
Thấy tôi tỉnh, anh nhìn vào mắt tôi, nghiêm giọng hỏi:
“Cảm rồi mà không chịu nói với anh?”
Tim tôi thót lên—Chu Dã Vọng vậy mà lại nhớ chuyện tối qua.
Cái tật uống rượu hay quên của anh ấy đúng là lúc nhớ lúc không.
Tôi gãi má, tìm cớ nói: “Cảm nhẹ thôi, không nghiêm trọng, uống hai viên thuốc là khỏi ngay.”
Anh cau mày, giơ nhiệt kế ra cho tôi xem: “Em sốt đến 38 độ rồi này.”
Chẳng trách, đầu tôi nặng trịch, cứ choáng váng.
Tôi còn tưởng là tác dụng phụ của hai viên thuốc tối qua.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Chu Dã Vọng lúc này, tôi thuận theo mà mềm giọng:
“Xin lỗi, chồng yêu.”
Tôi nói: “Lần sau em chỉ cần trầy xước tay một chút cũng sẽ báo với anh ngay.”
Tôi cố tình chọc anh cười, nhưng anh chỉ lườm tôi một cái.
Rồi nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, đưa thuốc hạ sốt cho tôi uống.
Đợi tôi uống xong, anh nói: “Nếu đến mười giờ mà chưa hạ sốt, anh đưa em đến bệnh viện.”
Bệnh viện?
Dĩ nhiên không thể đến bệnh viện.
Tôi thừa biết nguyên nhân cơn sốt này từ đâu mà ra.
Đến bệnh viện, chỉ cần lấy máu xét nghiệm là không thể giấu giếm được gì nữa.
“Em không đi.” Tôi đáp.
“Cái kiểu gì thế, bệnh mà không chịu đi viện?” Chu Dã Vọng không vui, nhìn tôi chằm chằm.
Để che giấu thể chất đặc biệt của mình.
Tôi đã thể hiện tính bướng bỉnh của mình trước mặt Chu Dã Vọng không biết bao nhiêu lần.
Như bây giờ vậy.
Chu Dã Vọng tức giận, tôi cũng quay đầu không thèm nhìn anh.
Tôi nói: “Em không chịu nổi mùi bệnh viện, em không đi.”
“Vậy anh gọi bác sĩ Trần đến khám cho em.” Chu Dã Vọng lùi một bước.
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của anh ấy từ nhỏ đến lớn.
Nhưng tôi vẫn không chịu nhượng bộ.
Tôi quay lưng lại với anh, cứng rắn nói: “Em không muốn bác sĩ Trần khám, em ghét bác sĩ.”
Chu Dã Vọng đứng bên giường, đặt bát thuốc xuống, giọng nói lạnh hẳn đi.
“Em phải cho anh một lý do, Tống Thư Ý.”
Đã rất lâu rồi anh ấy không gọi cả tên tôi như thế.
Tôi co người trong chăn, vô thức rùng mình.
Nhưng vẫn giả vờ mất kiên nhẫn, gân cổ cãi lại:
“Đã nói là không chịu nổi mùi bệnh viện, không thích bác sĩ rồi mà.”
“Anh đi làm đi.” Tôi trốn trong chăn, giọng lí nhí như con mèo nhỏ.
“Em ngủ thêm một chút, ngủ dậy sẽ ổn thôi.”
Nói xong, tôi nhắm mắt lại, ra vẻ không muốn nói chuyện nữa.