Chương 4 - Xin Mẹ Ký Chủ Cho Con Ít Tiền Ăn Cơm

7

Khi hàng xóm biết chuyện này, ai cũng khen ba tôi tình cảm, có nghĩa có tình.

“Anh Tử Minh à, đúng là số tốt thật, tự nhiên có thêm một đứa con gái, sau này kiểu gì nó cũng hiếu thảo với anh thôi!”

Ba tôi liên tục đưa thuốc mời mọi người:

“Đúng vậy, trước khi mẹ nó đi cũng có dặn tôi vậy… Tội nghiệp con bé, mất mẹ rồi, mong mọi người hàng xóm giúp đỡ nó thêm một chút.”

“Yên tâm, yên tâm, chuyện nhỏ mà.”

Lâm Hoa Lôi cũng hăng hái nói lớn:

“Dì ơi, sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với ba con!”

“Ây dà, con bé ngoan thật, ngoan thật.”

Từ đó về sau, ba tôi gần như chiều Lâm Hoa Lôi hết mực.

Cô ta giơ điện thoại khoe với tôi:

“Này, con mọt sách kia, nhìn nè iPhone đời mới nhất, 10 triệu đấy! Cái ốp này cũng gần 400 nghìn. Ba mày mua cho tao đấy, ủa sao ông ấy chỉ mua cho tao, không mua cho mày vậy?”

“Còn cái dây chuyền này nữa, đồng hồ này, túi xách này nữa,” cô ta làm ra vẻ khó hiểu,

“Ủa? Sao lại chỉ mua cho tao, không mua cho mày nhỉ?”

Tôi nhìn cô ta ăn mặc lộng lẫy:

Điện thoại 10 triệu, đồng hồ 20 triệu, dây chuyền kim cương 30 triệu, túi xách hàng hiệu 40 triệu…

Phải rồi, sao ba chỉ mua cho cô ta mà không mua cho tôi?

Rõ ràng tôi mới là con ruột của ông ấy cơ mà.

Trong căn phòng thẩm vấn sáng đèn, tôi nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát trước mặt, hỏi ngược lại:

“Tại sao vậy chứ?”

Giọng tôi run run, là câu hỏi bật lên từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn — đau đớn, tuyệt vọng.

Căn phòng im phăng phắc, đến tiếng gõ bàn phím cũng ngưng giữa chừng.

Cho đến khi cảnh sát Lý Lộ lật sang trang sổ mới, mọi người mới như bừng tỉnh.

8

“Ý em là, chị nuôi của em — Lâm Hoa Lôi — từng nói với em lý do tại sao ba em chỉ mua đồ cho cô ấy mà không mua cho em, đúng không?”

Cô ấy nhìn tôi chăm chú, giọng nghiêm nghị, tóc buộc gọn ra sau tạo vẻ dứt khoát, cứng rắn.

Tôi cố gắng nuốt nước bọt, đối diện với ánh mắt dò xét ấy, rồi gật đầu thật mạnh:

“Vâng… và không chỉ một lần…”

Từ lúc tỉnh dậy trong phòng y tế, tôi đã được chuyển đến đồn công an khu vực.

Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà, lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi gượng cười khổ:

“Cô ta có biết… cái kiểu khoe khoang đó, đối với tôi tàn nhẫn đến mức nào không?”

Tôi giơ tay ra trước mặt cảnh sát Lý Lộ, đưa 5 ngón tay:

“Năm. Mỗi ngày tôi chỉ có 5 nghìn đồng tiền ăn.”

“Tiểu Hy, ba tính rồi, con là con gái, ăn uống đâu có nhiều, mỗi ngày 5 nghìn là đủ.”

“Con xem nè buổi sáng ăn ở nhà, vừa rẻ vừa dinh dưỡng, tiện thể ba nấu luôn cho ba với chị con.”

Dưới ánh đèn vàng vọt trong bếp, ba tôi nở nụ cười hiền hòa.

Ông nói chuyện với tôi như thể đang nói với một người trưởng thành.

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày mình, ráng lấy can đảm để hỏi:

“Nhưng… ba ơi, con còn phải đi học nữa. Buổi sáng con sẽ bị trễ học mất…”

“Trễ thì dậy sớm!”

Giọng ông bỗng cao vút, sắc như dao cắt. Tôi giật mình, co rúm người lại.

Ông trợn trừng mắt, tròng trắng rõ to, con ngươi như sắp lòi ra.

Đột nhiên, ông lại dịu xuống, nét mặt lại trở về điềm đạm:

“Tiểu Hy, ba biết con là đứa ngoan. Giờ chị con đến sống chung với nhà mình, ba phải nuôi thêm một người, gánh nặng rất lớn. Con sẽ giúp ba chứ, đúng không?”

Tôi lấy lại tinh thần, quay sang hỏi cảnh sát Lý:

“Cô Lý, cô có biết tiền sinh hoạt mỗi ngày của chị tôi là bao nhiêu không?”

——

“Chú Trần, con thật sự thèm ăn Pizza Hut quá…”

Trong ký ức, Lâm Hoa Lôi tóc dài xõa vai, khuôn mặt trắng trẻo lộ vẻ uất ức, mắt đỏ hoe đầy nước, đáng thương vô cùng.

Cô ta cắn môi dưới:

“Hồi đó, tuần nào mẹ cũng dẫn con đi ăn…”

Ba tôi sốt sắng, cuống cuồng dỗ dành:

“Đi, chú dẫn con đi ăn.”

“Thật không ạ?” — cô ta ngừng khóc, nở nụ cười rạng rỡ —

“Cảm ơn chú! Chú tốt với con quá! Chú đúng là người tốt!”

Tôi cứ tưởng họ sẽ cho tôi đi cùng. Nhưng rồi…

Lâm Hoa Lôi khẽ đỏ mắt, nói:

“Chú ơi… hồi trước mẹ con chỉ dẫn một mình con đi thôi…”

Thế là tôi đứng nhìn họ vui vẻ bước đi.

Cũng là tôi đứng nhìn họ xách đầy đồ ăn trở về.

Lâm Hoa Lôi mặt mày rạng rỡ:

“Chú Trần, chú không thấy con tiêu tiền quá tay đấy chứ?”

Ba tôi vội vàng xua tay:

“Con bé ngốc này, con nói gì thế? Con hiểu chuyện quá mức rồi đấy. Con tiêu tiền của chú, chứng tỏ con xem chú như người trong nhà. Sau này muốn gì cứ nói với chú, chú sẽ mua cho con hết.”

“Chú ơi… không, ba ơi, ba tốt thật đấy.”

Trong phòng ghi lời khai, tôi nói với cảnh sát Lý:

“Không có giới hạn.”

“Mọi khoản chi tiêu của ba tôi – Trần Tử Minh – dành cho con nuôi Lâm Hoa Lôi đều không có giới hạn.”

Môi tôi run lên, những giọt nước mắt mà tôi đã cố kìm nén suốt bao lâu, cuối cùng cũng không thể ngăn lại được nữa.

Tôi bất ngờ bật dậy, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn.