Chương 13 - Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì!
Tôi cảm thấy như mình bị một bàn tay khổng lồ bỏng rát đập mạnh xuống đất.
Phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Khói dày đặc bốc lên, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Trên mặt có thứ gì đó ẩm ướt chảy xuống.
Tôi đưa tay lên sờ, cả lòng bàn tay đều là máu.
Kỷ Trừng bị sức nổ hất văng ra,
Nằm bất động cách tôi không xa.
Tôi cố gắng đứng dậy nhưng phát hiện bản thân không thể đứng vững,
Chỉ có thể loạng choạng bò bằng đầu gối, run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của anh.
May mắn thay, anh vẫn còn sống.
Tiếng súng từ đâu đó lại vang lên.
Tôi gồng mình, cõng anh trên lưng, bắt đầu chạy trốn.
Nhưng xung quanh toàn là những kẻ cầm súng.
Tôi buộc phải đổi hướng, chạy sâu vào rừng.
Không biết đã chạy bao lâu, đôi chân dần tê liệt, mất hết cảm giác.
Tôi kiệt sức, ngã sấp xuống đất.
Đúng lúc đó, Kỷ Trừng tỉnh lại.
Anh cố gắng gượng dậy để đỡ tôi dậy.
Nhưng cơ thể anh không thể cử động.
Chỉ có thể yếu ớt nói: “...Nhiếp Lan, em... đi trước đi!”
Tôi bật khóc nức nở, cắn răng, lại gắng gượng đứng lên.
“Em không đi!!"
"Phải đi thì cùng đi!!”
Anh giữ chặt lấy cổ chân tôi.
“Em đi trước, tìm người… cứu anh."
"Hai người… không thoát được đâu!”
Tôi òa lên trong tiếng khóc tuyệt vọng.
“Kỷ Trừng! Chúng ta đã ngoéo tay rồi!! Anh không được lừa em!!"
"Nếu anh chết… em sẽ làm ma, tìm anh đòi mạng!!”
Anh bật cười khẽ,
Rồi lại bị máu trào ra từ miệng làm sặc, ho liên tục.
“Khụ… khụ khụ… Ừ, anh không lừa em."
"Lừa em… là chó con…”
Tôi khó nhọc đứng dậy, đỡ anh ngồi tựa vào gốc cây, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ.
“Đi đi!"
"Em sẽ không để anh chết đâu, đúng không?”
Tôi lau nước mắt trong tuyệt vọng.
“Anh nhất định phải chờ em! Em sẽ quay lại cứu anh!!"
"Anh nhất định sẽ không sao!!”
Anh mỉm cười, khẽ vẫy tay chào tôi.
“Được.”
31
Tôi quay người lại, chuẩn bị tiếp tục chạy trốn.
Ngay giây tiếp theo, phía sau vang lên một tiếng súng như sấm rền.
Cơ thể tôi bị ai đó mạnh mẽ đẩy ngã xuống đất.
Một lực va đập mạnh trúng vào vai, cơn đau nhói khiến tôi như ngừng thở.
Tôi đã trúng đạn.
Trong hoảng loạn, tôi quay đầu lại.
Thấy Kỷ Trừng đang đổ gục lên người mình.
Trên ngực anh, một vết thương xuyên qua, máu đã nhuộm đỏ cả chiếc áo blouse trắng, máu từ miệng anh tuôn ra như suối.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Mặc kệ vết thương của bản thân, tôi gắng chịu đau, lật người lại.
“Kỷ Trừng!!
Kỷ Trừng!!!!”
Tôi điên cuồng ấn lên vết thương của anh, hoàn toàn mất phương hướng.
“Ngừng… ngừng máu…"
"Phải cầm máu trước…”
Nhưng anh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Chỉ một động tác đơn giản, mà như tiêu hao toàn bộ sức lực của anh.
Anh nói, giọng đứt quãng: “Xin lỗi…"
"Anh yêu em…"
"Kiếp sau… lại làm cô bé của anh nhé?”
Trong mắt anh, có một sự pha trộn cảm xúc phức tạp.
Có luyến tiếc, có yêu thương, có cả sự buông xuôi.
Cuối cùng, tất cả đều dần mờ nhạt.
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi buông thõng xuống bên cạnh, vô lực.
Tôi sững sờ.
Cảm giác rối loạn và sợ hãi tột cùng ập đến.
Trái tim tôi như bị lửa thiêu đốt.
Tôi há miệng, phun ra một ngụm máu lớn.
Tầm nhìn bắt đầu mờ đi, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng.
Tác dụng của adrenaline cũng dần tan biến, cơn đau nhói từ vai khiến tôi choáng váng.
Tôi vẫn cố gắng nắm lấy anh.
Sợ hãi tột độ trước cái chết bất ngờ.
Miệng gọi khẽ: “Kỷ… Trừng…”
Nhưng cơ thể đã đến giới hạn.
Tôi ngã ngửa ra phía sau, trước mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối.
32
Khi tôi tỉnh lại, mũi tôi thoang thoảng mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ.
Tôi đã được chuyển về một bệnh viện trong nước.
Bác sĩ nói rằng tôi đã nằm trong phòng ICU suốt hai tuần liền.
Nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, vai bị trúng đạn.
Nhưng may mắn trong cái bất hạnh.
Lách không bị vỡ, viên đạn cũng không gây ra vết thương xuyên qua.
Mất máu không quá nghiêm trọng, nên tôi mới có thể sống sót đến khi lực lượng gìn giữ hòa bình tới cứu.
Tôi hiểu rõ, đó là vì Kỷ Trừng đã hai lần chắn trước tôi.
Anh đã cứu mạng tôi.
Tôi liên hệ với tất cả những người tôi có thể, hỏi thăm tin tức về anh.
Nhưng họ đều nói rằng, tình hình lúc đó quá hỗn loạn, không tìm thấy thi thể của Kỷ Trừng.
Và vì số người thương vong gia tăng, tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới đã tạm dừng các dự án tại tỉnh Bắc Kivu.
Không còn ai có thể giúp tôi tìm anh ấy nữa.
Cứ như vậy, Kỷ Trừng biến mất.
Mỗi đêm, tôi đều giật mình tỉnh giấc trong tiếng thét, rơi vào cơn hoảng loạn.