Chương 10 - Xăm Tên Cậu Ấy Nhưng Lầm Người Biết Mất Rồi

Nền ảnh là một bộ bình sứ Thanh Hoa, chính là hiện vật bị đánh cắp trong vụ trộm tại Sotheby’s năm ngoái.

Cha tôi nâng tách trà, dừng lại ngay bên môi, ánh mắt sâu xa:

“Con bắt đầu bố trí từ khi nào?”

Tôi nhẹ nhàng nhấn vào thư mục mã hóa trên màn hình máy tính:

“Ngay từ lần đầu tiên hắn tung tin đồn.”

Trong thư mục ấy, là toàn bộ lỗ hổng thuế của nhà họ Lục trong ba năm qua.

Tôi nhớ lại, lần học Hóa hôm đó, cha từng nói:

“Phòng thủ tốt nhất, là khiến đối thủ tự hủy.”

[11]

Trong những ngày tiếp theo, diễn đàn trường học như đang phát sóng một bộ phim truyền hình gay cấn từng tập:

• Thứ Hai: Lục Hạo bị chụp ảnh cúi đầu trước cha tôi ngay cổng trường.


• Thứ Tư: Truyền thông tung tin Lục thị trang sức dính bê bối chất lượng sản phẩm.


• Thứ Sáu: Tiết thể dục, lớp che hình xăm trên xương quai xanh tan chảy vì mồ hôi,

lộ ra nguyên vẹn dòng chữ “Hao”.


Buổi sinh hoạt lớp cuối cùng trước kỳ thi đại học, cô chủ nhiệm đang chiếu video truyền cảm hứng thì Lâm Chiêu Chiêu ngồi phía sau khều nhẹ lưng tôi:

“Người trong lòng cậu… đang ở hành lang kìa.”

Tôi nghiêng đầu, qua ô kính cửa sổ, thấy Tề Hạo Thần đang dựa vào lan can, bóc vỏ một quả cam.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng tách vỏ — như đang mở một món quà.

Cậu ấy bất chợt ngẩng đầu, mấp máy môi:

“Tập trung.”

Ánh nắng xuyên qua kẽ tay cậu, ánh lên trang sách của tôi thành từng vệt sáng lay động.

Tôi cúi xuống, viết nốt câu cuối cùng trong bài văn:

“Tất cả trái ngọt của mùa hè, đều khởi nguồn từ giấc mộng âm thầm giữa mùa đông.”

Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, tôi chen qua dòng người náo nhiệt.

Tề Hạo Thần đứng dưới gốc cây ngân hạnh trăm năm, áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay,

trên cánh tay vẫn còn vết sẹo mờ — di chứng của lần cậu thay tôi chắn axit ăn mòn trong thí nghiệm Hóa.

Năm lớp 11, một tiết Hóa học vào buổi trưa đầy nắng.

Axit nitric đặc phản chiếu ánh sáng sắc lạnh như vàng kim.

Tôi đang tập trung tính tỷ lệ pha thì phía sau bỗng vang lên tiếng hét chói tai —

Một tên trong đám bạn của Lục Hạo cố ý húc đổ bình chứa của tôi.

“Cẩn thận!”

Chỉ trong tích tắc, Tề Hạo Thần xông tới.

Tà áo blouse trắng lướt qua tầm mắt tôi.

Tôi nghe rõ tiếng axit ăn mòn vải, rít lên từng đợt.

Cậu ấy vòng tay che chắn tôi dưới bàn thí nghiệm bằng một góc độ chuẩn xác đến lạnh người.

Mặt ngoài cẳng tay phải, trong nháy mắt, hiện lên một vệt đỏ bỏng rát, kinh hoàng đến nghẹn thở.

Ngẩn ra làm gì?

Anh mở vòi nước, dòng nước xối lên vết thương với nhịp điệu đều đều như đang đếm thầm.

“Quy trình sơ cứu 15 phút, chú Diệp dạy em rồi mà, đúng không?”

Tôi nhìn vào gò má căng cứng của anh, cơ bắp siết lại vì đau.

Bỗng tôi chộp lấy sổ ghi chép thí nghiệm: Nồng độ acid nitric loãng 3.7 mol/L, diện tích tiếp xúc khoảng 4 cm², theo trang —— của “Sổ tay an toàn phòng thí nghiệm”…

Thiên tài thương mại.

Anh hít sâu vì đau, nhưng vẫn cười, “Lúc này mà còn tính tỷ lệ tổn thất – lợi ích sao?”

Sau này, khi y tá tháo băng gạc ở phòng y tế,

Vết sẹo ấy hiện ra — trông như một phương trình hóa học chưa giải hết.

Và tôi đã âm thầm ghi nhớ toàn bộ danh sách dị ứng của anh.

12

Vào một đêm hè rực rỡ sau kỳ thi đại học, Tề Thần đưa Diệp Sơ Vãn lên đài quan sát sao trên đỉnh núi.

Ánh đèn thành phố phía xa như dải ngân hà tuôn chảy, còn ngân hà thật sự thì lơ lửng ngay trên đầu, bao la rực rỡ.

Khi gió trên đỉnh núi lướt qua tai, tôi đang đếm những đường vân mảnh trên chiếc cúc áo thứ ba của Tề Thần.

Hơi thở của anh hòa cùng tiếng rừng thông xa xa, nhấp nhô trong bóng đêm.

“Vãn Vãn.” Anh bất ngờ gọi tôi, ngón tay lơ lửng ngay trên xương quai xanh của tôi, như đang đo khoảng cách giữa hình xăm ấy và nhịp tim.

Tôi ngẩng đầu, đụng phải cả một dải ngân hà rơi vào mắt anh.

“Em biết định luật entropy tăng không?”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng như át cả sự tĩnh lặng của ngọn núi.

“Họ nói vũ trụ cuối cùng sẽ rơi vào sự lạnh lẽo tuyệt đối, mọi vì sao đều sẽ lụi tàn.”

Gió đêm cuốn lấy ống tay áo anh, để lộ vết sẹo nơi cổ tay—vết sẹo năm xưa anh thay tôi chắn quả bóng rổ.

“Nhưng tình yêu của anh là ngược với entropy.”

Ngón tay cái anh nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt tôi,

“Càng tiến gần đến điểm kết thúc, nó lại càng rõ ràng.”

Lá thông xào xạc rơi xuống vai, tôi nhìn cái bóng do hàng mi anh đổ dưới ánh trăng mà bất giác bật cười.

“Tề học trưởng.”

Tôi cố ý dùng giọng điệu từng hỏi bài toán trước kỳ thi,

“Anh có biết ‘con mèo của Schrödinger’ không?”

Khi anh nhướng mày, tôi kiễng chân ghé sát tai anh:

“Lúc này, con mèo ấy vừa sống vừa chết—cũng giống như…”

Hơi thở tôi lướt qua vành tai anh,

“Tôi vừa muốn hôn anh, vừa muốn chờ thêm một chút nữa.”

Giây tiếp theo, lòng bàn tay anh đỡ lấy sau đầu tôi, trao cho tôi “kết quả quan sát”.

Những vì sao trong tầm mắt đảo ngược nổ tung thành pháo hoa.

Giọng anh lành lạnh, từng từ rõ ràng hơn cả giọt sương đầu núi:

“Chúc mừng, hàm sóng đã sụp đổ rồi.”

Tôi đếm từng nhịp tim giữa những khoảng lặng nơi ngực anh,

bất chợt nhớ về đợt tuyết đầu mùa năm mười sáu tuổi.

Dòng chữ “mau khỏe lại” xiêu vẹo trên lớp bó bột năm đó— hóa ra từ sớm đã là một lời tiên đoán.

“Diệp Vãn Vãn.” Anh đưa tôi chai nước cam ướp lạnh,

giọt nước đọng trên thân chai lăn xuống mu bàn tay tôi.

“Cái hình xăm chữ ‘Hao’ của em…”

Tôi nhón chân giật lấy cây bút máy kẹp trên cổ áo anh, rồi viết chữ “Thần” lên lòng bàn tay anh.

Anh bất chợt khép lại các ngón tay, kéo tôi vào bóng cây:

“Sớm biết vậy thì đã để cho tên kia nhìn thật rõ chữ này rồi.”