Chương 2 - Vương Phi Thích Đùa
Hắn hạ mã bộ, ta lại bưng bát toan mai lạnh đến “xót xa”:
“Vương gia xem, người mồ hôi ướt đẫm cả rồi, khổ quá!
Phủ ta đâu thiếu hộ vệ, sao người phải chịu tội thế này?”
Hắn bắn cung, ta liền che tai sợ hãi:
“Tiếng vút vèo này thật khiến người ta hoảng hồn.
Chi bằng ta cùng đi nghe hát, xem múa, có phải phong nhã hơn không?”
Mỗi một lời “khuyên can” của ta, đều như tiêm máu gà vào hắn, khiến hắn luyện càng điên cuồng hơn.
Hắn muốn chứng minh cho ta thấy, hắn không phải kẻ “con nhà quyền quý yếu đuối, chịu khổ không nổi” mà ta từng nói.
Rồi một ngày, tin từ cung truyền tới
Hoàng thượng muốn trong buổi Thu đi săn năm nay, khảo nghiệm tài cưỡi bắn của các hoàng tử.
Trong kinh, mấy vị vương gia tuổi lớn đều bắt đầu ngấm ngầm chuẩn bị, tranh nhau thể hiện.
Dĩ nhiên, Tiêu Cẩn Du cũng không ngoại lệ.
Thấy hắn ngày nào cũng chăm chỉ nơi trường bắn, ta âm thầm tính toán,
đã đến lúc thêm củi vào lửa rồi.
Chiều ấy, ta đích thân xuống bếp, nấu mấy món tinh xảo, mang ra võ trường.
Hắn vừa bắn xong một lượt, đang cởi áo, lấy khăn lau mồ hôi.
Làn da đồng hun, cơ bắp trơn bóng, trong nắng chiều lại càng rắn rỏi.
Phải công nhận, thân hình của cái đồ ưa cãi này, đúng là chẳng tệ.
“Vương gia, cực khổ rồi.”
Ta đặt hộp thức ăn lên bàn đá, bày từng món ra.
Hắn liếc ta một cái, hừ nhẹ qua mũi, coi như đáp lời.
Sau những ngày “đấu trí”, thái độ hắn với ta tuy vẫn tệ, nhưng không còn bốc lửa như trước.
“Dùng bữa đi ạ.”
Ta múc một chén canh, dâng lên:
“Thiếp thấy Vương gia vì buổi Thu săn mà gầy đi nhiều, nên đặc biệt nấu ít món bồi bổ.”
Hắn nhận lấy chén canh, nhưng chưa uống, chỉ nheo mắt nhìn ta:
“Ngươi lại muốn nói gì nữa đây?”
Ta vờ tủi thân:
“Vương gia nói vậy oan cho thiếp rồi, thiếp chỉ là… thấy xót cho người thôi.”
Ta khẽ thở dài, ngập ngừng, rồi nói bằng giọng tiếc nuối:
“Thật ra, thiếp thấy, buổi Thu săn này… Vương gia không đi cũng chẳng sao.”
“Ngươi nói gì?”
Mày hắn lập tức chau chặt như nút thắt.
“Vương gia nghĩ mà xem,”, ta nghiêm mặt, vừa đếm trên tay vừa phân tích,
“Đại hoàng tử từ nhỏ đã tập võ, cung ngựa đều tinh; Tam hoàng tử lại trấn thủ biên quan, thuật bắn cung thần diệu.
Tuy gần đây người tiến bộ nhanh thật, nhưng dù sao căn cơ còn mỏng, e rằng vẫn… khụ khụ…”
Ta cố ý không nói hết, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
“E rằng cái gì?”
Tiêu Cẩn Du quả nhiên bị chọc giận, hắn nặng nề đặt bát canh xuống bàn “cạch” một tiếng:
“Ngươi cho rằng bổn vương sẽ thua bọn họ?”
“Thiếp không dám.”
Ta vội khoát tay:
“Thiếp chỉ nghĩ, ta đâu cần phải giành lấy hư danh ấy.
Nhỡ… nếu biểu hiện không tốt, chẳng phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao?
Làm vương gia nhàn tản, hưởng phú quý an hòa, chẳng phải tốt hơn sao?”
“Vương gia nhàn tản?”
Tiêu Cẩn Du bật cười, như nghe điều nực cười nhất thế gian.
Hắn đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt rực lửa chiến ý:
“Trầm Tri Ý, nghe cho rõ đây!”
“Bổn vương không những phải đi, mà còn phải thắng!”
“Ta muốn cho tất cả những kẻ xem thường ta, bao gồm cả ngươi, người đàn bà nông cạn này, đều phải mở to mắt ra mà nhìn!”
“Ta, Tiêu Cẩn Du, tuyệt đối không phải phế vật để người khác nhạo báng!”
Nói xong, hắn chẳng thèm liếc lại bàn cơm, xoay người cầm lấy cung, bắt đầu luyện một vòng mới.
Đêm đó, đèn đuốc nơi võ trường sáng suốt canh.
Ta đứng trong hành lang, nhìn theo bóng dáng bền bỉ ấy, khẽ cong môi cười hài lòng.
Cái loại ưa cãi cố chấp ấy mà, phải chải ngược lông mới chịu ngoan.
3
Ngày thu săn, hoàng gia tụ hội tại bãi săn, cờ xí phần phật, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Hoàng đế ngồi trên đài cao cùng các phi tần, bá quan văn võ.
Mấy vị vương gia đã trưởng thành đều mang theo tùy tùng, sẵn sàng ra trận.
Tiêu Cẩn Du vận một bộ trang phục cưỡi săn gọn gàng, cưỡi trên lưng một con tuấn mã đen tuyền, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, hoàn toàn khác với bộ dạng lười nhác phóng đãng ngày trước.
Trước khi xuất phát, hắn cố tình phi ngựa đến dưới khán đài nữ quyến.
Ta đang cùng mấy vị vương phi, công chúa nói chuyện phiếm, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt khiêu khích của hắn.
“Vương phi,” – giọng hắn vang lên sang sảng, không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ –
“Hôm nay nàng nhớ phải nhìn cho kỹ, xem bổn vương làm mất mặt thế nào nhé.”
Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ “làm mất mặt”, khiến mấy công chúa bên cạnh che miệng cười khúc khích.
Tam vương phi – chính thê của Tam hoàng tử Tiêu Cẩn Uyên – cười nhạo không kiêng dè:
“Tĩnh vương phi, Vương gia nhà muội thật là thương muội, trước khi săn còn không quên trêu chọc ân cần đấy.”
Giọng nói đầy mỉa mai, khinh thường không giấu nổi.
Ai cũng biết, trước kia Tĩnh vương Tiêu Cẩn Du là kẻ vô học, bất tài.
Chẳng ai tin chỉ mấy tháng ngắn ngủi hắn có thể tiến bộ gì, ai nấy đều nghĩ hắn chỉ đang lên gân làm màu.