Chương 8 - Viên Quan Nô Thông Minh Và Cây Cầu Tam Sinh
Rồi lén rời khỏi trấn Mai Lâm.
Bởi vì… ta đã có thai.
Tạ Trường Ý dù có trăm điều tệ bạc, vẫn còn một điều tốt — là đã để lại cho ta một đứa con.
Ngay lúc biết mình có con, ta bỗng thấy… đời này, ta không còn cô đơn nữa.
Chỉ là, Tạ Trường Ý từng nói, chúng ta không thể có con.
Vậy nên, ta không thể để chàng biết đến sự tồn tại của An Nhi.
An Nhi là cái tên ta tự đặt.
Vì chàng không đặt tên cho đứa trẻ.
Nhưng… trên tờ giấy vàng ấy, ta vẫn nhận ra được một chữ — chữ “An”.
“Gia an, quốc an, nhân an hảo.”
Nghe thôi cũng thấy tốt lành rồi.
Năm thứ hai sau khi Tạ Trường Ý rời đi, chàng đã trở thành tân hoàng đế.
Không bàn đến chuyện khác, nhưng… chàng quả thực là một minh quân.
Thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, tốt hơn hoàng đế tiền triều không biết bao nhiêu lần.
Chẳng ai biết rằng tân hoàng từng sống ở trấn Mai Lâm.
Ai nấy đều nói, ngài ấy từng ẩn mình vài năm, chuyên tâm học hỏi đạo trị quốc từ cao nhân ngoài thế tục.
Vị đế sư đó cực kỳ kín tiếng, không ai từng thấy dung mạo thật.
Từ trong triều ra ngoài dân gian, ai nấy đều tin như vậy.
Nhưng ta… vừa nghe đã hiểu.
Tạ Trường Ý không muốn ai biết đến trấn Mai Lâm càng không muốn ai biết có ta từng tồn tại.
Cũng may, ta rời đi đủ sớm và đủ dứt khoát.
Ta nhìn An Nhi cười ngây ngô mà lòng tràn đầy thỏa mãn.
Ta từng lên giường với thiên tử, lại còn có một giọt máu rồng.
Dù chẳng ai biết, nhưng… với ta, thế là quá lời rồi.
Nếu như còn điều gì khiến ta tiếc nuối…
Chính là chưa thể báo thù cho mẹ ta và cha nuôi.
Lão bà Lưu gia kia nhờ công phò tá Thái tử phục vị mà được phong Nhất phẩm cáo mệnh.
Còn trong hậu cung, chỉ có duy nhất một phi tần — chính là Lưu Uyển Nhi.
Nàng ta được vạn sủng trong tay, độc chiếm hậu cung một đời.
Nghĩ lại… ta vẫn cảm thấy, hai mẹ con họ, không xứng đáng có được phúc khí như thế.
12
Năm Thái Hòa thứ tư, Thánh thượng đột ngột thổ huyết.
Thái y viện treo giá cực cao tìm tuyết tinh.
Ta nghe tin ấy, lòng chợt ngẩn ra một thoáng.
Năm đó tuyết tinh không phải chàng đã mang theo rồi sao?
Chắc hẳn đã trị khỏi, cớ sao giờ lại tái phát?
Nhưng nghĩ lại, thiên hạ là của chàng, mọi thứ đều nằm trong tay — cần gì đến ta phải lo?
Chỉ là, không ngờ bệnh của chàng mỗi ngày một nguy kịch.
“A nương, chẳng phải người từng nói đã hái được tuyết tinh sao?”
An Nhi từ thư viện chạy về, vội vàng nói: “Phu tử bảo, ai hái được tuyết tinh, sẽ được diện kiến Thánh thượng.”
Ta lắc đầu: “A nương chỉ nói đùa thôi, làm gì có tuyết tinh nào chứ?”
An Nhi xị mặt: “A nương lừa con làm gì?”
Ta mỉm cười: “Lừa con có cái vui của lừa đấy.”
An Nhi tức giận hậm hực bỏ đi.
Trước khi đi còn quay lại nghiêm túc dạy ta: “Người không giữ chữ tín, không biết làm người thế nào cho phải.”
Thằng bé mới vỡ lòng thôi mà cái dáng nghiêm nghị ấy — thật sự giống cha nó đến lạ.
Giờ đây, không còn ai gọi ta là kẻ ngốc nữa.
Ta biết lừa người hơn bất cứ ai, đến mức đôi khi còn tự lừa được chính mình.
Một ngày sau đó, An Nhi từ thư viện chạy về, mặt đỏ gay, vừa mệt vừa kích động:
“A nương, nghe nói Thánh thượng bệnh nặng lắm rồi!”
“Con nghe ai nói?”
Dù giữa ta và chàng đã chẳng còn liên quan, nhưng dẫu sao… chàng vẫn là cha ruột của An Nhi, cũng từng là một vị vua tốt. Ta cũng chẳng mong chàng… ra đi như thế.
An Nhi mím môi như trái mướp đắng nhỏ:
“Phu tử bảo Thái y viện tìm không ra tuyết tinh, Thánh thượng bây giờ… bây giờ… Con không biết sao mà con thấy buồn lắm.”
Đúng thật là cha con tâm ý tương thông.
Ta khẽ thở dài: “Đang là mùa đông… nghe nói núi sau của trấn Mai Lâm có tuyết tinh đấy.”
Vừa nói xong, tim ta chợt lỡ một nhịp — Mai Lâm đông người đến thế, chẳng lẽ không ai chịu lên núi hái ư?
Nghĩ sao cũng thấy giống như một cái bẫy.
Tạ Trường Ý là người tâm cơ sâu kín.
Chẳng lẽ chàng sợ ta có con, nên muốn dẫn dụ để diệt trừ hậu họa?
Ta còn đang định dặn An Nhi đừng nói bậy ra ngoài, thì nó đã chạy vụt đi tìm phu tử mất rồi.
Ta ngồi tính toán — chắc lại phải chuyển nhà nữa rồi.
Những năm qua ta chưa từng quay lại Mai Lâm dù chỉ một lần.
Vì ta biết rõ, đầu óc của Tạ Trường Ý sắc bén đến mức nào. Chỉ cần ta để lộ một kẽ hở, sẽ bị lôi ra ánh sáng ngay.
Thế nên ta luôn sống kín đáo.
Giờ ta đã quen với nơi này.
Ta có bò, có lừa, còn dọn đến nhà lớn hơn.
An Nhi có thư phòng riêng, có bè bạn quanh nhà.
Ta thật sự… hơi không nỡ.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, ta bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ nhiều, sắp xếp mất hai ngày, ngày mai là có thể rời đi rồi.
Bỗng An Nhi hỏi: “A nương, cha con tên là Trường Ý phải không?”
Ta hoảng đến mức suýt ngất.
“Con ăn nói bậy bạ gì thế? Cái tên đó… gọi linh tinh là chém đầu đấy!”
Nó lấy từ phía sau ra một tờ giấy vàng: “Con thấy trên tờ giấy này viết là Trường Ý mà.”
Đầu ta bỗng như ong đốt — một tiếng “uỳnh” như sấm nổ giữa trán.