Chương 7 - Vị Trí Trong Gia Đình
Nhưng không sao… tôi còn cả một quãng đời dài phía trước để tự chữa lành chính mình.
Chương trình tiến sĩ vốn kéo dài năm năm, nhưng vì thành tích vượt trội, tôi được phép tốt nghiệp sớm sau hai năm.
Dưới lời “năn nỉ tha thiết” của ban giám hiệu và màn “ăn vạ” không hồi kết của Y Khả, tôi đồng ý ở lại trường làm giảng viên hướng dẫn — trở thành nữ tiến sĩ trẻ tuổi nhất từ khi trường thành lập.
Khi quyết định được công bố, Y Khả tự hào khoác tay tôi đi khắp mấy trăm mẫu đất trong khuôn viên trường, cứ gặp ai là giới thiệu liền:
“Đây là giảng viên tiến sĩ trẻ tuổi nhất trường mình, cũng là chị gái tui đó nha!”
“Tui nói cho mọi người biết, chị tui giỏi lắm luôn á, ghen tị chưa?!”
Những lời nghe tưởng như khoe mẽ, tự cao, nhưng khi từ miệng cô ấy thốt ra lại chân thành đến lạ — không hề màu mè, cũng chẳng giả tạo.
Tôi bật cười, nhéo mũi cô ấy:
“Bớt trò lại, lo mà viết luận văn cho tử tế đi.”
Ngay lúc cô ấy định trêu tôi “mặt lạnh vô tình”, thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn thấy vùng hiển thị quen thuộc, tim tôi khẽ lỡ một nhịp.
Sau bảy năm… họ lại nhớ đến tôi rồi sao?
Giọng nói lâu ngày không gặp của mẹ vang lên trong điện thoại, mang theo sự dè dặt chưa từng có.
Bà sợ chỉ cần nói sai một câu, tôi sẽ lại thẳng tay chặn số.
Bà nói lời chúc mừng tôi được giữ lại trường bằng giọng ghen tỵ nhàn nhạt, rồi lại lẩm bẩm nhỏ như nói với chính mình:
“Đúng là kỳ lạ thật… hồi nhỏ bình thường thế mà lớn lên lại thành người giỏi giang nhất.”
Kỳ lạ thật sao? Tôi tự hỏi.
Đúng là kỳ lạ.
Trong ba chị em, tôi từng là đứa lơ ngơ, ngốc nghếch nhất.
Nhưng tôi là đứa chăm chỉ nhất — vì tôi biết mình không được thương, chẳng có chỗ dựa.
Học hành… là cơ hội duy nhất tôi có để thay đổi cuộc đời.
Trước năm tám tuổi, điều ước lớn nhất của tôi là được rời khỏi nhà dì, được ba mẹ ruột đón về.
Sau tám tuổi, tôi lại chỉ ước có một góc nhỏ trong nhà, một không gian thuộc về riêng mình.
Sau mười tám tuổi, điều ước của tôi hoàn toàn thay đổi.
Nếu như trước đây tôi học hành chăm chỉ chỉ để làm vui lòng ba mẹ, để được công nhận, thì sau chuyện dọn nhà, tôi bắt đầu sống vì chính mình.
Tôi phải đủ mạnh, phải đứng đủ cao.
Tôi muốn cứu lấy đứa trẻ bất hạnh năm nào — chính là tôi của quá khứ.
Khi tôi chuẩn bị gác máy, mẹ vội vã lên tiếng:
“Đừng, mẹ xin con, nghe mẹ nói hết đã.”
Tôi bật cười lạnh lẽo. Người phụ nữ từng luôn cao cao tại thượng trước mặt tôi, hôm nay lại chính miệng nói ra chữ “xin”.
Không phải lần đầu bà nói “xin” với tôi, nhưng là lần đầu tiên… tôi nghe ra sự cầu khẩn thật lòng.
Trước đây, mỗi lần tôi không chịu nổi bị đối xử bất công, chạy theo bà để hỏi vì sao không thể thương tôi như chị và em trai…
Bà đều tỏ ra mất kiên nhẫn, gắt:
“Xin mày đấy, đừng làm phiền tao nữa được không?!”
“Có thời gian mà tra hỏi tao, sao không tự soi lại mình? Cùng một mẹ sinh ra, sao tao với ba mày lại chẳng có tí thiện cảm nào với mày?”
Những lúc như vậy, tôi chỉ biết im lặng quay về chiếc giường bé tẹo ngoài ban công, ngồi đó tự kiểm điểm.
Tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Rõ ràng tôi ngoan ngoãn hơn họ, học giỏi hơn họ cơ mà.
Chỉ vì tôi sống xa họ tám năm thôi sao? Vậy không phải họ càng nên bù đắp cho tôi à?
Nhưng không, họ lạnh lùng với tôi như thể tôi là người dưng.
Tôi nghĩ: chắc là do mình chưa đủ tốt.
Thế là tôi càng cố ngoan hơn, học chăm hơn.
Còn cách họ đối xử với tôi… vẫn không hề thay đổi.
Mãi sau này tôi mới hiểu — vấn đề không nằm ở tôi. Là họ có bệnh.
Một loại bệnh mang tên “thiên vị” — không thuốc nào chữa nổi.
Tôi nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói:
“Bà có một phút, tôi sắp vào lớp rồi.”
Mẹ đáp nhanh một tiếng, rồi bắt đầu nói liên tục.
“Chị con mấy năm nay cứ cố thi tiến sĩ mà vẫn trượt hoài, hay là để nó thử thi chỗ con xem?”
“Còn thằng em con, tốt nghiệp cao đẳng xong thất nghiệp, suốt ngày ở nhà chơi game.”
“Con xem có thể nhờ lãnh đạo sắp xếp cho nó công việc nhàn nhã nào đó trong trường con không?”
Mẹ tôi xưa nay nói năng chẳng mấy rõ ràng, vậy mà hôm nay trong đúng một phút lại truyền đạt gãy gọn yêu cầu đến từng chữ.
Đúng là tình mẫu tử có thể tạo nên kỳ tích — tiếc là kỳ tích ấy không dành cho tôi.
“Xin lỗi, những điều bà vừa nói, tôi không giúp được điều gì cả.”