Chương 6 - Vị Trí Trong Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ tôi thì hướng điện thoại, đau lòng trách móc:

“Mấy người xứng đáng làm trưởng bối sao? Có còn là người không?”

Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, như thể dì tôi cũng thấy cắn rứt. Nhưng giây sau, chú đã giật điện thoại, lạnh lùng nói:

“Ngay cả chính ba mẹ ruột còn không xem trọng nó, thì dựa vào đâu bắt người ngoài như chúng tôi phải thương nó?”

Câu nói ấy, khiến tất cả mọi người đều im lặng.

Ba mẹ tôi không còn khí thế như lúc nãy nữa. Tay đang cầm điện thoại rũ xuống, mất hết sức lực.

Đúng vậy…

Ngay cả những người gần gũi nhất trong đời còn không yêu tôi, thì sao có thể trông mong người dưng tử tế?

May mắn là, tôi đã gặp được gia đình họ Lâm — những người biết yêu thương.

Họ đã cho tôi cảm giác được quan tâm, được yêu, và cũng là những người đầu tiên giúp tôi thoát khỏi vũng lầy của gia đình ruột.

Họ đã cho tôi một cơ hội để tái sinh.

Điện thoại vẫn chưa dừng, mẹ tôi vẫn thao thao bất tuyệt kể về nỗi khổ gần đây, chửi dân mạng nhiều chuyện.

Tôi lạnh lùng cắt ngang:

“Những gì xảy ra đều là do chính các người tự chuốc lấy. Đừng đổ lỗi cho ai. Càng không liên quan gì đến tôi.”

Không chờ bà phản ứng, tôi dứt khoát cúp máy, đồng thời chặn toàn bộ người nhà họ Tần.

Nhờ danh tiếng thủ khoa và lời giới thiệu nhiệt tình từ ba mẹ nuôi, tôi nhận được khá nhiều công việc gia sư với mức thù lao rất tốt.

Chưa đến ngày nhập học, tôi đã tiết kiệm đủ tiền trang trải hai năm đại học.

Và như thế, tôi cũng vả thẳng vào mặt ba mẹ — những người từng dọa sẽ cắt viện trợ nếu tôi không công khai nói tốt cho họ.

Ngày rời đi, tôi từ chối lời đề nghị đưa tiễn của họ.

Sau khi bịn rịn tạm biệt ba mẹ nuôi, tôi kéo vali, nắm tay Lâm Y Khả, cùng nhau bước lên chuyến tàu hướng về phương Bắc.

Có lẽ vì muốn trả đũa sự dứt khoát của tôi, suốt bốn năm đại học, ba mẹ chưa từng gọi cho tôi lấy một lần.

Nhưng họ cũng không bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc hạnh phúc nào của gia đình nhỏ bé kia.

Vì đúng thế — họ vẫn còn trong danh sách bạn bè của tôi.

Sau khi từng chặn họ, họ không ngừng gửi lời mời lại. Tôi thấy phiền quá nên… chấp nhận hết một lượt.

Chẳng phải họ muốn kích thích tôi, muốn tôi hối hận vì đã rời khỏi ngôi nhà đó sao?

Được thôi, tôi chiều hết.

Tôi sẽ để họ thấy rằng tôi không hề hối hận, mà ngược lại, mỗi ngày tôi đang sống đều hạnh phúc hơn trước kia gấp bội.

Ba mẹ nuôi Lâm hễ rảnh là bay đến thăm tôi và Y Khả, bình thường thì cách vài hôm lại gửi đặc sản quê nhà lên, sợ hai đứa xa nhà không quen.

Hễ Y Khả có gì, họ đều chuẩn bị cho tôi một phần y chang, thậm chí có những thứ Y Khả chưa có, tôi đã có trước rồi.

Khi tôi được xét tuyển thẳng và chọn làm nghiên cứu sinh tiến sĩ luôn, ba mẹ nuôi tặng tôi trọn bộ thiết bị Huawei — từ tai nghe đến laptop, không chỉ đầy đủ mà còn là dòng mới nhất, cấu hình cao nhất.

So ra, cái máy chơi game mới mà em trai khoe, hay chiếc iPhone chị gái khoác lác trên mạng xã hội, đều kém hẳn vài bậc.

Từ đó, tần suất đăng bài trên trang cá nhân của họ ngày càng ít đi.

Mẹ tôi không còn đăng ảnh khoe hai đứa con ngoan và vườn hoa ban công nữa, ba tôi cũng không chia sẻ mấy bài viết gia đình hạnh phúc, mẹ hiền con thảo nữa.

Tôi còn phát hiện, họ gần như không còn tương tác qua lại với nhau.

Một ngày nọ, mẹ đăng một dòng đầy ẩn ý:

“Bây giờ mấy đứa con đều là sói mắt trắng, chẳng biết thế nào là biết ơn.”

Ngay sau đó, chị và em trai — vốn im ắng lâu ngày — bỗng thi nhau đăng bài, like và bình luận qua lại.

“Mới sáng sớm mà phải nghe đạo đức giả, thật nực cười!”

“Sinh con không phải là ân huệ, nuôi dưỡng mới là! Ngay cả cái thiết bị điện tử cũng không mua nổi thì sinh con làm gì?!”

Lời chỉ trích thẳng thừng như tát vào mặt khiến ba mẹ tôi — vốn đã lạnh lòng — không thể ngồi yên nữa, cả bốn người bắt đầu “chiến nhau” ngay dưới phần bình luận, vô cùng náo nhiệt.

Còn tôi? Tôi chỉ bật cười khẽ… rồi nhẹ nhàng bấm like.

Sự cưng chiều có phần “thiên vị” của ba mẹ nuôi khiến ngay cả Lâm Y Khả cũng không khỏi ganh tị, giãy nảy:

“Ba mẹ có con gái mới rồi, con gái cũ là con đây bị ra rìa luôn!”

Ba mẹ nuôi chỉ cười đùa:

“Sao đấy, con cũng ghen với chị gái rồi à?”

Y Khả chu mỏ giận dỗi:

“Hứ, coi thường con hả!”

“Con còn đang mừng không kịp đây này, ghen gì chứ!”

“Chị giỏi thế, em chỉ cần đi theo hưởng ké ánh sáng là được rồi!”

Nói rồi cô ấy đổ người lên người tôi, nắm chặt tay lắc qua lắc lại:

“Chị ơi~~ chị~~ nuôi em nha~~”

Ba mẹ nuôi vừa lắc đầu vừa cảm thán:

“Cái con bé này, lớn tướng rồi mà vẫn không ra dáng tí nào.”

“Hầy, chỉ cần bằng một nửa sự chững chạc của Tân Duyệt là tụi tôi mãn nguyện rồi.”

Họ không biết rằng — chỉ những đứa trẻ lớn lên trong yêu thương mới có thể mãi mãi “không lớn”.

Còn sự chín chắn, ngoan ngoãn mà họ khen ngợi ấy, vốn là bị ép mà thành.

Giống như tôi vậy.

Dù đã rời khỏi gia đình từng đè nén mình, nhưng cái sự dè chừng đã ăn sâu vào máu thịt khiến tôi không bao giờ có thể làm nũng, đùa giỡn như Y Khả.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)