Chương 6 - Về Quê Xây Biệt Thự

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của anh ta, tôi không nghe nữa, mà mang hết quần áo mua trong ngày bỏ vào máy giặt.

Một lúc sau, quần áo đã giặt xong, tôi đem ra phơi trên dây.

Thời tiết nóng nực, phơi một lúc là khô, đợi đến khi Lương Tĩnh An gọi điện xong trở về, đồ đã gần khô ráo.

Tôi bảo anh ta:

“Quần áo khô gần hết rồi, anh mặc thử xem.”

Lương Tĩnh An cầm quần áo vào phòng, khi bước ra, trên người đã là chiếc “Dior giả” cùng quần đen.

Nhưng với gương mặt và dáng người ấy, cho dù mặc đồ nhái, anh ta vẫn trông như hàng hiệu chính hãng, càng tôn lên vai rộng chân dài.

Nếu không sợ mất hình tượng, tôi thật sự muốn huýt sáo một tiếng.

Buổi chiều, bố tôi hỏi:

“Duyệt Văn, lãnh đạo của con định bao giờ về? Quần áo còn mua rồi, chẳng lẽ tính ở đây lâu dài?”

“Lãnh đạo con… không phải thật sự thích con đấy chứ?”

Tôi trấn an:

“Bố nghĩ gì thế, chắc anh ta giận dỗi với gia đình thôi, vài hôm nữa sẽ về.”

Tối đến, Lương Tĩnh An vẫn ngủ trên giường tôi.

Tôi đã mua cho anh ta đôi dép mới, từ nay không còn cảnh đi ba bước là trượt nữa.

Nửa đêm, Lương Tĩnh An gõ cửa sổ.

Tôi choàng tỉnh, khoác áo ngủ đi ra:

“Sao thế?”

Ánh trăng sáng trưng, gương mặt anh ta mang vẻ khó nói thành lời.

Anh ta ngập ngừng nhìn tôi, cuối cùng thốt ra:

“Hình như tôi… dị ứng quần lót.”

“Ngứa quá.”

Ánh mắt tôi vô thức liếc xuống dưới, nhận ra kích thước không nhỏ, vội quay đi, thầm nhắc bản thân “không được nhìn bậy”.

Lương Tĩnh An lúng túng, tôi khoác thêm áo, kéo khóa kín, cầm điện thoại:

“Đi thôi, tôi đưa anh đi khám.”

Đêm khuya đường vắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu, may mà đèn đường vẫn sáng.

Anh ta lại ngồi sau xe điện, im lặng.

Rồi anh ta hỏi:

“Tôi có thể ôm eo em không?”

Ban ngày anh ta ngồi sau, luôn giữ lễ, không chạm vào tôi.

Có lẽ giờ anh ta thật sự khó chịu.

“Được.”

Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi.

Tôi hỏi:

“Giờ anh không thả lỏng người ra chứ?”

Anh ta khẽ cứng người, giọng nghèn nghẹn:

“Không.”

Đến trạm y tế, sau khi mô tả triệu chứng, bác sĩ nhịn cười, viết lên tờ chẩn đoán bốn chữ to tướng: “Dị ứng quần lót.”

Lương Tĩnh An ngồi ghế chờ, trên tay cắm kim truyền dịch.

Tôi đi rót cốc nước nóng, quay lại thấy anh ta nhắm mắt, tóc rũ xuống trán, có phần ngoan ngoãn lạ thường.

Tôi đưa cốc giấy dùng một lần cho anh, anh đón lấy.

Tôi hỏi:

“Đỡ hơn chưa?”

Đôi mắt anh đỏ hoe, nhìn tôi, giọng ngoan ngoãn:

“Đỡ rồi.”

Anh nâng cốc, nhấp từng ngụm nhỏ.

“Duyệt Văn, cảm ơn em, nửa đêm còn theo tôi ra đây.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh:

“Không sao.”

Tôi mệt đến mức gật gù, anh vươn tay không cắm kim, đỡ đầu tôi tựa vào vai mình, giọng trầm ấm:

“Tựa vào tôi mà ngủ.”

Khi y tá tới rút kim, đã là một giờ sáng.

Y tá gọi:

“Người nhà, dậy đi.”

Tôi choàng tỉnh, vừa xoay mặt thì môi lướt qua má anh ta.

Khoảnh khắc đó, tôi và Lương Tĩnh An đối diện rất gần.

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt chăm chú.

Tôi thấy rõ hàng mi dài, sống mũi cao, rồi ánh nhìn tôi dừng ở đôi môi đỏ mọng kia.

Không biết hôn vào sẽ thế nào.

Tim tôi đập loạn, vội lảng mắt đi.

Thanh toán xong, cả hai lặng lẽ rời trạm y tế.

Tôi dắt xe, ngẩng đầu nhìn trăng, tròn sáng như lưỡi liềm.

Lương Tĩnh An đút tay túi quần, gió thổi tóc rối, anh đứng thẳng sau lưng tôi, cất lời:

“Tôi…”

Tôi cũng mở miệng:

“Anh…”

Kết quả, cả hai chẳng nói thêm gì.

Tôi lên tiếng:

“Đi thôi, về nhà.”

Anh nuốt xuống, gật đầu:

“Ừ, về thôi.”

Khi về đã gần hai giờ sáng. Tôi nằm xuống ngủ ngay.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Lương Tĩnh An đã dậy, thay áo thun trắng, trông trẻ trung hơn.

Tôi liếc xuống dưới:

“Anh ổn chưa?”

“Ổn rồi.”

“Tốt nhất đừng ảnh hưởng đến chức năng. Có cần đi bệnh viện lớn khám lại không?”

Anh nghiến răng:

“Không cần.”

Rồi hỏi tôi:

“Đồ ăn vặt Giang Thừa mua cho em đâu?”

“Tại sao, anh muốn ăn à?”

Tôi nhớ hình như anh ta chưa bao giờ ăn mấy món đó.

Nhưng đã hỏi, tôi liền bê hết ra cho anh.

Và tôi thấy Lương Tĩnh An ngồi xổm trên cái ghế nhựa thấp, nghiến răng, xé từng gói đồ ăn vặt, đổ hết vào máng gà.

Mấy con gà lập tức lao tới, kêu “cục tác” ăn ngon lành.

7

Mà tôi, vì cảm thấy mình lỡ lời, chỉ dám tức trong lòng chứ không dám nói, đứng nhìn Lương Tĩnh An cho gà ăn.

Tên ác ma này thậm chí còn xé từng cái chân gà, lại còn là chân gà cay, để đút cho gà.

Hu hu, tôi muốn khóc quá.

Giang Thừa gọi điện cho tôi:

“Duyệt Văn, chẳng phải em nói sẽ mời tôi ăn cơm sao? Ngày mai thế nào, mai tôi rảnh, tôi lái xe tới đón em.”

“Được.”

Tất cả lời nói ấy đều rơi vào tai Lương Tĩnh An.

Anh ta đứng bật dậy, hỏi tôi:

“Tống Duyệt Văn, em có biết mai là ngày gì không?”

Tôi ngơ ngác:

“Ngày gì?”

“Ngày mai là Thất Tịch!”

“Thất Tịch thì sao? Có lẽ anh ấy tình cờ rảnh đúng hôm đó thôi.”

Tôi không để ý, trong lòng luôn coi tình cảm giữa tôi và Giang Thừa nghiêng về tình thân nhiều hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)