Chương 5 - Về Quê Xây Biệt Thự
“Ừ, tôi ngồi sau.”
Lương Tĩnh An với đôi chân dài, tay dài, vẫn mặc chiếc quần tây xanh đậm, ngồi ở yên sau xe điện của tôi, cả người toát lên sự lạc quẻ.
Tới chợ, anh ta lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Dù sao, chẳng ai lại mặc vest đi chợ phiên cả.
Tôi dẫn anh ta đến quầy bán quần áo, chọn ba cái áo thun:
“Cái này, cái này, với cái này, lấy xuống cho tôi xem.”
Một cái áo thun đen in logo Dior giả, Lương Tĩnh An chỉ vào:
“Cái này bao nhiêu?”
Bà chủ cười rạng rỡ:
“Cậu thật có mắt nhìn, hàng ở đây toàn đồ hiệu, giá niêm yết 65 tệ.”
Tôi hỏi anh ta:
“Anh thích cái này à?”
“Ừ.”
Tôi bèn mặc cả:
“30 được không? Được thì tôi lấy một cái.”
Bà chủ không chịu:
“Ôi giời, vốn nhập đã 50, 30 thì lỗ quá.”
Tôi kéo Lương Tĩnh An giả vờ bỏ đi.
Anh ta đầy thắc mắc:
“65 đắt lắm sao?”
Tôi nhỏ giọng:
“Đối tượng để chém chính là anh đấy, đồ ngốc.”
Thấy chúng tôi quay lưng, bà chủ nghiến răng:
“Thôi được rồi, 30 thì 30, hôm nay có duyên với cậu, bán lỗ cho.”
Thế là tôi kéo anh ta quay lại, trả 30, lấy về áo “Dior giả”.
Mấy món còn lại cũng đều 30, tôi lại chọn thêm ba cái quần.
Bà chủ nhìn đôi chân dài của Lương Tĩnh An, trầm trồ:
“Chà, chân dài, lại đẹp trai thế này, cô em có phúc quá.”
Tôi hỏi:
“Chiều cao thế này, có quần vừa không?”
“Có chứ.”
Bà chủ lấy ra chiếc quần 6XL cất kỹ:
“Cái này hợp đấy. Dài thì đủ, có dây rút, buộc vào không sợ tuột.”
“Mặc vào là bảnh bao ngay.”
Ba quần, ba áo, tổng cộng 170 tệ.
Tôi rút tiền mặt bố đưa, ngăn anh ta trả:
“Bố tôi bảo hợp tính anh, tặng anh vài bộ quần áo.”
Bà chủ còn hào hứng:
“Cậu em, chị tặng thêm đôi tất, nhưng cậu phải quay chung một clip Douyin với chị nhé. Hai đứa xứng đôi quá trời!”
Lương Tĩnh An định từ chối, rồi lại gật đầu.
Tôi vội vàng giải thích:
“Chị ơi, đây không phải bạn trai em.”
Bà chủ nhìn qua nhìn lại, cười mờ ám:
“À, chị hiểu rồi. Cậu em, phải cố gắng theo đuổi nhé!”
Lương Tĩnh An nghiêm túc đáp:
“Ừ, tôi sẽ cố.”
Tôi nhìn anh ta, lòng thoáng xao động: Anh ta… định theo đuổi tôi sao?
Tôi khoanh tay, nhìn vị tổng tài ngàn tỷ ngồi chụp chung Douyin với bà bán hàng.
Bà chủ hăng hái giới thiệu:
“Đây là soái ca ở sạp tôi hôm nay, đẹp trai chưa?”
Điện thoại bật nhạc nền, màn hình hiện hiệu ứng mặt thon gọn, mắt to, kèm bộ lọc hồng lòe loẹt, biến Lương Tĩnh An thành như… người ngoài hành tinh.
Tôi bật cười thành tiếng.
Mua quần áo xong, tôi chuẩn bị chở anh ta về, thì Lương Tĩnh An kéo tôi lại:
“Duyệt Văn, ừm… tôi…”
Anh ta ngập ngừng:
“Tôi tưởng sớm quay về, nên… không mang nhiều đồ lót.”
Hiểu rồi. Tôi quay lại mua thêm ba cái quần lót, hết 15 tệ.
Có vẻ đây là lần đầu Lương Tĩnh An đi chợ phiên, cái gì cũng thấy mới lạ.
“Chuối không phải mấy chục tệ một cân sao? Sao ở đây 2 tệ rưỡi?”
Rồi anh ta mua điên cuồng: trái cây, bánh ngọt, đủ thứ.
Cuối cùng, mỗi người xách hai túi to, anh ta cười hớn hở:
“Tôi cảm giác bỏ ít tiền mà làm được chuyện lớn.”
Tôi cũng cười:
“Có phải thấy tiêu một đống mà ví chỉ xây xước ngoài da thôi không?”
“Ừ.”
Trên đường về, anh ta lại ngồi yên sau xe điện của tôi.
Tôi hỏi:
“Hay mình đi lối ven sông nhé, ở đó có hoa nở đẹp lắm.”
“Được.”
Tôi chở anh ta đến công viên ven sông, hoa vàng nở rộ, gió thổi qua lay động cả một vùng.
Lương Tĩnh An ngồi phía sau:
“Duyệt Văn, tôi có chuyện muốn nói.”
Tôi ngoái lại:
“Chuyện gì?”
Đúng lúc tôi dừng xe, túi rách, dưa lăn lóc khắp đất.
Tôi vội cúi xuống nhặt.
Khi ngẩng lên hỏi lại:
“Anh vừa nói gì?”
Anh ta lại lắc đầu:
“Không có gì.”
Về tới nhà, Lương Tĩnh An nhận cuộc gọi:
“Bố.”
Tôi nhớ gương mặt chủ tịch – cha anh ta – cũng rất giống anh, dù ngoài 50 nhưng vẫn phong độ.
Hẳn chính ông ta đã cho người sa thải tôi.
Lương Tĩnh An nói với cha:
“Bố, con nghĩ bố nên tôn trọng lựa chọn của con. Kiếm tiền là để có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải để tiếp tục kiếm thêm tiền.”
“Con tạm thời sẽ không quay về.”