Chương 3 - Vận May Hay Nỗ Lực
Tôi cầm tờ vé số, nói lời cảm ơn, rồi không vội cào ngay.
Quay người rời đi.
Chưa đi được hai bước thì điện thoại reo. Thấy chữ “Mẹ”, tôi ngây người.
Cái số này trong điện thoại tôi xa lạ như thuộc về kiếp trước.
Lạnh lẽo vô cùng.
“Alo.” Điện thoại sắp tắt thì tôi vẫn nhận.
Giọng mẹ lập tức vang lên, gay gắt như mọi khi.
“Hừ, tưởng mày có cốt khí không thèm nghe điện của tao chứ.”
“Quyển vé số tao đưa lúc nhập học chắc cào hết rồi nhỉ? Tờ cuối trúng bao nhiêu?”
Tôi nói thật: “Hai mươi.”
Giọng mỉa mai của bà càng lộ rõ: “Chậc, vậy là mày số tốt đấy, thế mà còn chưa chết đói.”
Tôi không chịu nổi nữa.
“Mẹ, mẹ có biết cả học kỳ này con sống thế nào không? Nhờ bạn cùng phòng thỉnh thoảng thương tình cho đồ ăn và nhặt đồ người ta bỏ trong thùng rác! Với lại, nếu hôm nay không có thầy cố vấn cho ăn một bữa thì chắc con ngất vào bệnh viện rồi!”
Tôi cứ nghĩ kể ra như vậy, bà sẽ thay đổi suy nghĩ.
Không ngờ bà cười khẩy: “Vậy thì sao? Mày định khoe với tao là mày may mắn gặp bạn tốt với thầy tốt à?”
“Chu Cảnh Vân, tao chính là muốn mày hiểu là không được có cái tâm lý may mắn đó!”
“Mày đã dựa vào vận may mà đỗ Đại học Kinh Đô thì dựa vào vận may để ăn no cũng chẳng khó.”
Nước mắt tôi trào ra, tôi hét vào điện thoại, giọng đứt đoạn vì nghẹn:
“Con đỗ đại học, đạt giải thi đấu, tất cả đều là dựa vào nỗ lực của con! Con chưa từng nói mình đỗ đại học là nhờ may mắn!”
Không ngờ tiếng hét ấy chỉ khiến bà thêm khó chịu.
“Đừng có giả vờ! Nỗ lực gì chứ? Tao sinh mày tao không biết mày loại gì à? Năm đó tao cố tình té mấy lần cũng không làm mày rớt được, mày không gọi là vận may thì là gì?”
Máu trong người tôi như đông lại.
Đây là lần đầu tiên bà nói những lời độc ác này thẳng vào mặt tôi.
Tôi từng nghe họ hàng xì xào.
Rằng khi mang thai, nghe thầy thuốc nói là con gái, bà không muốn giữ.
Thời đó kỹ thuật phá thai đâu tốt như bây giờ.
Không dám phá, nên mới sinh tôi.
Không ngờ lại sinh khó, phải cắt tử cung, về sau không thể sinh nữa, ba tôi vì chuyện đó mà ly hôn.
Tất cả những manh mối giờ kết lại thành một dòng.
Giận dữ và tủi nhục bùng nổ cùng lúc.
“Nếu biết lớn lên lại phải sống nhờ vé số cào, mẹ nghĩ con muốn được sinh ra sao?”
“Hừ, còn dám oán trách?” Giọng mẹ lạnh băng, “Được thôi, vậy từ giờ vé số tao đưa mày tao đổi thành loại mười tệ.”
“Dù sao mày cũng may mắn, như vậy đỡ tốn tiền của tao!”
Dứt lời, bà cúp máy cái rầm.
Tôi biết, tám phần là bà lại chặn tôi rồi.
Mơ hồ quay về ký túc xá, tôi ngồi sững rất lâu, nhìn tờ vé số mới đổi.
Cuối cùng, lấy hết dũng khí bắt đầu cào.
Hàng thứ nhất, không có.
Hàng thứ hai, cũng không có.
Hàng thứ ba… vẫn không có.
Cho đến khi chỉ còn hàng cuối, tôi buông xuôi, nhắm mắt lại rồi cào bừa.
Mãi một lúc sau tôi mới run rẩy mở mắt ra.
Trúng rồi! Ở ô tiền thưởng ghi rõ… 5 triệu tệ! Trong khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc cùng ùa đến ngập lồng ngực.
Nhưng niềm vui vẫn là lớn nhất.
Giải đặc biệt phải đến trung tâm xổ số để nhận thưởng, tôi không chần chừ, lập tức lao ra ngoài.
May mà trường cách đó không xa.
Dù chẳng có tiền đi xe, tôi đi bộ mất nửa tiếng là tới nơi.
Khoảnh khắc tiền được chuyển vào tài khoản, tôi vẫn thấy như đang nằm mơ, tôi nhìn đi nhìn lại dãy số trên thẻ ngân hàng, nước mắt trào ra.
Tôi đến nhà hàng đắt nhất thành phố để ăn một bữa thật no.
Người qua lại nhìn dáng vẻ như ma đói đầu thai của tôi mà không khỏi liếc nhìn.
Mẹ nói đúng, tôi quả thật may mắn.
Tôi lang thang cả ngày ngoài đường, đến khi vừa về lại ký túc xá thì điện thoại đổ chuông – là mẹ gọi.
“Văn Văn, có phải con trúng số rồi không?”
Cách xưng hô dịu dàng này khiến tôi nổi da gà, tôi đã chẳng nhớ nổi lần cuối mẹ gọi tôi bằng cái tên thân mật đó là khi nào.