Chương 2 - Vận May Hay Nỗ Lực
Tay run rẩy bắt đầu cào, lớp bạc từng chút tróc ra, lòng tôi cũng dần chìm xuống.
Đến hàng cuối cùng, số tiền trúng là hai mươi tệ.
Lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Điều đó có nghĩa là cho đến khi học kỳ sau bắt đầu và mẹ đưa cho tôi quyển mới, tôi chỉ còn hai mươi tệ mà thôi.
Nắm chặt tờ vé, tôi bước ra khỏi ký túc xá, định đi đến quầy đổi thưởng ngoài cổng trường.
Vừa ra khỏi tòa nhà, sau lưng vang lên giọng nghiêm khắc của cố vấn.
“Chu Cảnh Vân!”
Tôi quay lại, thấy tờ vé số trong tay tôi, nét thất vọng trên mặt thầy càng sâu.
“Có người nói với tôi mà tôi còn không tin, em tốt xấu gì cũng thi vào đây với thành tích top mười địa phương, sao lại mê mấy thứ ăn may này?”
“Nhìn điểm số của em đi, gần như môn nào cũng sắp phải thi lại! Em làm thầy thất vọng quá!”
“Buổi nói chuyện hôm nay xem như cảnh cáo, nếu em còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ phải làm theo quy định của trường, khuyên em thôi học!”
Đứng giữa trời nắng gắt nghe thầy trách mắng mấy phút, năng lượng từ miếng bánh kem vừa rồi đã cạn sạch, cơ thể tôi bắt đầu lảo đảo.
“Chu Cảnh Vân?!”
Ánh mắt thầy chuyển sang hoảng sợ, “Em không sao chứ?”
Thấy bàn tay gầy trơ xương của tôi, thầy thở dài.
“Thầy đưa em đi căn tin ăn cơm, sau này đừng dùng hết tiền ăn để mua vé số nữa, trên trời đâu có chuyện tự nhiên rơi bánh xuống.”
Tôi không từ chối.
Trong hoàn cảnh này, ai cho tôi miếng ăn, người đó chính là ân nhân cứu mạng.
Tự tôn? Thể diện?
Trước sinh tồn đều vô nghĩa.
Vì không có tiền, cả học kỳ tôi chưa từng ăn ở căn tin.
Chỉ ăn màn thầu với nước nóng miễn phí.
Không đủ sức nghe giảng, tinh thần chẳng thể tập trung, chữ trên bảng trong mắt tôi trông như những con nòng nọc đang bơi.
Thành tích tụt dốc thảm hại, niềm kiêu hãnh của tôi đã vỡ thành mảnh vụn.
Sau khi ngấu nghiến xong một bữa, tôi thấy người khỏe hơn nhiều.
Đi không còn loạng choạng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Cảm ơn thầy xong, tôi quay người định đi, thầy nhíu mày: “Em đi đâu?”
Tôi giơ tờ vé số nhàu nát lên.
“Đi đổi thưởng, không thì… em không có gì ăn.”
“Chu Cảnh Vân!” Cố vấn giận dữ quát lên, “Lời tôi nói em quên nhanh vậy sao?”
“Hay là em cố ý chống đối tôi để bị khuyên nghỉ học? Tôi không nên mời em bữa này, để em đói tới mức sắp không trụ nổi nữa thì mới biết chuyện nghiêm trọng thế nào!”
“Đưa vé số đây, dừng lại đúng lúc!”
Nói rồi, thầy đưa tay về phía tôi.
Giọng điệu mang theo sự uy nghi không cho phép phản bác.
Tôi vội giấu tờ vé số ra sau lưng, van nài: “Thầy ơi, cái này em thật sự không thể đưa, em có nỗi khổ.”
Cố vấn nghe vậy đập mạnh tay xuống bàn.
“Em đúng là hết thuốc chữa! Tôi nói thẳng, nếu em không giao ra đây, tôi lập tức báo cáo và phê bình, cho em ăn kỷ luật!”
Nghe vậy, tôi cúi đầu, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Trong lòng giằng co một hồi, cuối cùng vẫn cúi người thật sâu trước thầy.
“Em xin lỗi, nhưng thật sự không thể đưa.”
Nói xong tôi mặc kệ thầy gọi phía sau, bước chân lao nhanh về phía quầy đổi thưởng.
Cô bán hàng nhận tờ vé số từ tay tôi.
Lén liếc mắt và thở dài khó chịu.
Lầm bầm: “Nghiện đến mức này à? Tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ bị vứt phí thế này sao!”
Trong lòng tôi đắng chát.
Nếu nói cho bà ấy biết rằng vé số này chính là tiền sinh hoạt do mẹ tôi đưa, là nguồn sống duy nhất của tôi, chắc bà còn thấy nực cười và khó tin hơn nữa.
“Mã nhận tiền.”
Cô ta giơ điện thoại lên với vẻ bực bội.
Tôi lấy chiếc điện thoại cũ nát, màn hình nứt mấy đường, định mở mã nhận tiền thì chợt dừng lại.
Bất ngờ, tôi lại không muốn đổi thưởng nữa.
“Tôi không đổi nữa,” tôi nghe chính mình nói, “đổi một tờ mới.” Cô bán hàng trợn trắng mắt không thèm che giấu.
Rồi xé một tờ vé số cào mệnh giá hai mươi tệ quăng trước mặt tôi: “Đúng là không cứu nổi! Đại học Kinh Đô sao lại thu nhận loại sinh viên thế này?”
Những lời như thế, tôi đã nghe quá nhiều.
Từ bạn cùng phòng, người qua đường, rồi đến bà ta.
Không còn đau nổi nữa.