Chương 5 - Túi Máu Trở Về
Tôi căng mấy sợi dây thừng chắc chắn giữa sân, treo lên số thịt đã trữ:
• 50 con thỏ đông lạnh,
• 50 con gà,
• 50 con vịt,
100 con cá…
Dưới cửa sổ phòng ấm, tôi dựng mấy giá sắt, để những khối thịt lớn: 300 cân thịt heo, đã được chia thành vai trước, vai sau, sườn, ba chỉ…, gói thành từng phần bằng màng bọc thực phẩm rồi đông lạnh trực tiếp.
Ngoài ra còn có 100 cân thịt dê, 200 cân thịt bò, một phần nhờ chủ hàng thái lát mỏng để sau này nhúng lẩu.
Cuối cùng che lại bằng tấm bạt, gọn gàng, đẹp mắt!
09 Tích trữ năng lượng
Mùa đông ở Đông Bắc, nhà nào cũng phải trữ than, nhưng người ta thường chỉ trữ vài tấn đủ dùng nửa năm.
Còn tôi, vừa mở miệng là 50 tấn.
Tôi đo kỹ kho than nhỏ, hoàn toàn đủ sức chứa.
Kiếp trước đến khi chết tôi vẫn không biết bao giờ thời kỳ cực hàn mới kết thúc, nên kiếp này tôi phải tích trữ càng nhiều càng tốt, chuẩn bị cho một thảm họa dài hạn.
Năm ngoái, than sạch giá 680 tệ/tấn, năm nay vì thời tiết lạnh được cảnh báo, giá đã tăng lên 750 tệ/tấn.
Thực ra tôi đã gần hết sạch tiền. Dù ở Đông Bắc chi phí sinh hoạt thấp, nhưng tôi không phải đang sống bình thường, tôi đang chuẩn bị cho tận thế.
Tôi chủ động mượn sếp 10 vạn tệ.
Những năm gần đây tôi là ngôi sao doanh số của công ty, sếp rất trọng dụng tôi, không hỏi han lấy một câu, chuyển khoản trong chưa đầy một phút.
Tôi xứng đáng với điều đó – bởi doanh thu tôi mang lại quá xứng đáng để được tin tưởng.
Tiền vừa tới, 50 tấn than sạch lập tức được chở tới chất đầy kho, ngăn nắp, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.
Sau khi dọn dẹp đống thực phẩm đông lạnh, tôi phát hiện góc tường vườn rau còn khoảng 20 mét vuông trống, thế là tôi chất thêm một đống củi lớn.
Bên cạnh, tôi đựng một thùng lõi bắp sau này dùng để nhóm lửa.
Trong lúc làm những việc này, tôi cũng nghĩ đến vài thứ chưa kịp chuẩn bị trước, như bật lửa, bao diêm… thế là tranh thủ mua luôn một lượt.
Giải quyết xong phần nhiên liệu, đến điện.
Kiếp trước, nhà tôi ở miền Nam đã mất điện vào tháng thứ hai của cực hàn.
Do quá lạnh, các chung cư ở thành phố phụ thuộc hoàn toàn vào điện, điều hòa, máy sưởi, chăn điện hoạt động liên tục, khiến hệ thống điện khu vực sập.
Bên ngoài là bão tuyết, không ai ra ngoài sửa chữa nổi. May mà tôi có chuẩn bị máy phát điện chạy dầu diesel từ trước.
Kiếp này, tôi ở nông thôn Đông Bắc, nhu cầu điện thấp hơn nhiều, nhưng vẫn phải đề phòng.
Tôi chuẩn bị 3 chiếc máy phát điện, đặt trong phòng khách, ngoài ra còn tích trữ 50 thùng dầu diesel trong hầm trữ.
Dù gì rồi nguồn này cũng có ngày dùng hết.
Tôi chỉ có thể hy vọng, biết đâu bão tuyết sớm tan, mặt trời ló dạng, khi đó tôi vẫn còn pin mặt trời để phát điện.
Giải quyết xong điện, đến nước.
Trong sân có giếng nước sâu, là nguồn nước ngầm đang chảy, mùa đông không bị đóng băng.
Nếu thực sự khẩn cấp, tôi có thể nấu tuyết để uống, tôi còn chuẩn bị thuốc lọc nước, dù kiếp trước cũng có người uống trực tiếp, nhưng phòng hơn chữa mà.
Làm xong mọi việc này, tôi ngẩng đầu nhìn lịch – chỉ còn ba ngày nữa là tận thế đến rồi!
10 Mang thai
Càng gần đến tận thế, tôi lại càng thấy bất an về đám hút máu kia, cuối cùng vẫn quyết định gọi video cho Ngưu Lâm tôi cần đảm bảo bọn họ chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Cuộc gọi vừa kết nối, Ngưu Lâm cùng ba người còn lại liền chen đầu vào khung hình chào tôi.
“Tâm Nguyệt à, không phải bản tin nói sai đấy chứ? Thời tiết có lạnh lắm đâu, chẳng giống gì mùa đông khắc nghiệt cả. Nếu nửa tháng nữa vẫn chưa lạnh, con đặt vé máy bay cho tụi mẹ nha, bọn mẹ tính đi du lịch Hải Nam nghỉ dưỡng chút!”
Ngưu Lâm lại bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi.
“Dạ được, để coi có lạnh không đã ha.” Tôi cười xã giao.
Nhưng trong lòng thì lại gào thét: “Mong trời lạnh chết cả lũ rùa nhà mấy người đi!”
“Chị Tâm Nguyệt ơi, mấy cái bánh ngọt chị mua ngon thật á, em ăn hết rồi, mà thèm quá trời luôn… À không phải em thèm đâu, chắc là… em bé trong bụng em thèm đó…”
Vương Phương — **em dâu tôi — lại mang thai sớm như vậy?
Kiếp trước, cô ta mãi đến tháng thứ hai của tận thế mới phát hiện mang thai, cũng chính vì cái thai trong bụng cô ta, tôi mới bị cả nhà ném ra ngoài cho chết cóng.
Vì người lớn đói có thể chịu, chứ trẻ con thì không thể đói, nên bọn họ quyết định lấy tôi làm “thực phẩm bổ dưỡng” cho thai nhi!
Mắt tôi híp lại thành một đường nguy hiểm, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng đáp:
“Vậy à, để chị gọi đồ ăn giao thêm mấy phần bánh khác nhé…”
Hừm! Để giữ cho bọn họ luôn ảo tưởng về cuộc sống đủ đầy, tôi cố tình chỉ để lại trong tủ lạnh những món ăn có hạn dùng ngắn và không no lâu, như bánh ngọt, đồ nguội, thức ăn đóng gói kiểu ăn vặt…
Xem ra bọn họ vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, còn đang tận hưởng bánh ngọt mà tôi cố tình để lại nữa kìa.
Tôi cúp máy rồi bật camera giám sát lên xem lại lần nữa.
Kho đồ vẫn chưa bị động đến. Đúng thôi, khi chưa thật sự thiếu thốn, bọn họ chắc chắn sẽ chưa đụng đến thực phẩm trữ đông đâu.
Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi.
Tôi tắt điện thoại, bắt đầu khâu chuẩn bị cuối cùng.
11 Kích hoạt hệ thống nhà trú ẩn
Tôi lên huyện, chạy qua mấy hiệu thuốc lớn mua các loại thuốc thiết yếu:
Thuốc cảm, thuốc chống bỏng lạnh, kháng viêm, thuốc tiêu hóa…
Sau đó tôi ghé siêu thị mua đồ sinh hoạt:
Nệm, gối cao su non giúp ngủ sâu, bộ chăn ga gối, chăn lông vũ nhẹ mà ấm, rèm cửa dày, đẹp, cản sáng và chắn gió.
Tôi rất khó tính trong chuyện ngủ. Kiếp trước, tôi có đến bốn tháng không được ngủ yên, sống lại rồi, gần một tháng nay lại bận bịu hết ngày. Chờ đến lúc cực hàn thật sự tới, tôi muốn ngủ một giấc đàng hoàng trong căn phòng ấm áp.