Túi Máu Trở Về
Trước một tháng khi thời kỳ đại hàn ập đến, tôi trọng sinh trở về.
Việc đầu tiên tôi làm là nhỏ máu lên miếng ngọc bội cha mẹ ruột để lại, kích hoạt và liên kết với hệ thống nhà trú ẩn an toàn.
Nhà trú ẩn rộng 400 mét vuông, là một loại nơi trú ẩn cấp khái niệm, sau khi được neo vào thực tại thì có thể cách ly hoàn toàn tất cả những kẻ mang ác ý.
Đúng lúc này, cha mẹ nuôi gọi điện thoại tới, nói muốn đưa em trai và em dâu đến nhà tôi ở miền Nam để tránh rét, tôi vui vẻ đồng ý.
Kiếp trước, bọn họ cũng từng đến, nhưng khi vật tư cạn kiệt, họ đã đẩy tôi ra ngoài trong cái lạnh thấu xương, để tôi chết cóng ngoài trời, rồi lấy thịt tôi làm thức ăn, chỉ vì tôi vốn dĩ chỉ là “túi máu” mà họ nuôi dưỡng!
Họ tưởng rằng trốn càng về phía Nam thì càng an toàn, nhưng chỉ có tôi – người đã sống lại – mới biết sự thật không phải như vậy.
Tôi vứt lại căn nhà cho bọn họ, một mình đi về phía Bắc, xây dựng một căn nhà trú ẩn an toàn ở một vùng nông thôn Đông Bắc.
Đốt bếp sưởi, trồng rau nuôi gà, tích trữ vật tư để qua mùa đông… cuộc sống còn thoải mái hơn cả trước tận thế.
Còn gia đình cha mẹ nuôi ở lại miền Nam, thì lại không có được cuộc sống “thoải mái” như ở kiếp trước nữa.
Bình luận