Chương 2 - Tư Vấn Tình Cảm Với Ông Sếp Mặt Liệt

3

Cái gì mà chiêu trò “hải vương” thế này trời?!

Tôi nhìn bó hồng rực rỡ trên bàn mình, tay run run, rồi lại liếc sang bó hoa khác trên bàn một đồng nghiệp nữ có vẻ khả nghi.

Là hoa cúc dại.

Hoa cúc dại có ý nghĩa: ngây thơ, thuần khiết… và… thầm yêu.

Cả hai… đều rất giống…

Làm nghề này bao lâu, lần đầu tiên tôi gặp khách hàng khiến người ta hoang mang tới vậy!!

Nếu gặp được anh ta bây giờ, tôi thật muốn túm đầu lắc vài cái xem có rơi nước ra không?!

Và rồi — tôi thật sự gặp được Hạo Chu ở phòng trà nước.

Tây trang bảnh bao, dáng người cao lớn, chỉ riêng cái bóng lưng cũng đủ khiến người ta thấy áp lực.

Trời đất, không phải cà phê của anh ta lúc nào cũng có thư ký bưng vào sao? Sao hôm nay tự ra đây rồi?!

Trong đầu tôi hiện rõ bốn chữ “tăng cường tiếp xúc”.

Tự mình đào hố mà!

Túm đầu là không dám túm thật rồi, chỉ còn cách chuồn lẹ.

Nhưng giây tiếp theo, gương mặt điển trai lạnh băng, khí thế còn áp đảo hơn cả vóc dáng, đột nhiên quay lại nhìn tôi.

Không kịp phản ứng — mắt chạm mắt.

Tôi dừng bước trong tích tắc, cố gắng mỉm cười: “……Haha, chào buổi sáng Tổng Hạo, anh cũng ra đây uống cà phê ạ?”

“Ừm.”

Hạo Chu mặt lạnh gật đầu một cái, còn chủ động dạt sang bên chừa chỗ cho tôi.

Tôi đành mặt dày bước tới đứng cạnh anh ta.

Bầu không khí trở nên ngượng ngập.

Nhất là khi tôi biết anh ta có khả năng đang thầm thích mình, tôi thật sự không biết nên để mặt ra biểu cảm gì luôn.

Thế mà cho tới khi tôi pha xong ly cà phê, anh ta không nói nửa lời.

Tôi bắt đầu thấy kỳ lạ.

Dựa vào thái độ tư vấn tối qua rõ ràng anh ta rất sốt ruột.

Nếu người anh ta thích thật sự là tôi, thì chính tôi đang đứng kế bên đây, sao lại chẳng nói năng gì?

Đột nhiên, một bàn tay dài trắng mịn đưa tới, tắt máy pha cà phê giùm tôi.

Tôi ngẩng đầu giật mình — gương mặt lạnh lẽo của Hạo Chu còn lạnh hơn ban nãy, anh chỉ vào cái ly: “Đầy rồi.”

Tôi rối rít cảm ơn, trong lòng lại càng thấy khó hiểu.

Đây mà là thái độ dành cho người mình thích sao?

Cuối cùng tôi bưng ly cà phê, mỉm cười chào tạm biệt.

Anh ta chỉ gật đầu nhạt nhẽo, đến một chữ “ừ” cũng chẳng buồn thốt ra.

Tôi hoàn toàn yên tâm.

Ai lại lạnh nhạt với crush như thế được chứ?!

Ừ! Chắc chắn không phải tôi!

Tôi vừa lẩm nhẩm vừa ngân nga trở về bàn làm việc, nhưng vừa cầm điện thoại phụ lên, tim tôi lập tức rơi xuống hố băng.

Hạo Chu gửi tới mấy tin nhắn liền.

Đại Gia Chó: “Tôi vừa gặp cô ấy ở phòng trà.”

“Cô ấy hình như tối qua không ngủ ngon, quầng thâm mắt rất rõ, có nên gửi gì đó giúp cô ấy tỉnh táo lên không?”

4

Tôi cố kìm tiếng hét nghẹn trong cổ họng.

Ra sức trấn an bản thân phải bình tĩnh.

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Biết đâu lúc tôi không ở đấy lại có cô nào khác cũng thức khuya thâm mắt mà tình cờ gặp anh ta thì sao!?

Tôi nhất quyết không tin: “Anh gửi hoa rồi à?”

Đại Gia Chó: “Rồi.”

“Gửi hoa gì?”

“Hoa hồng đỏ.”

Chút hy vọng mong manh cuối cùng cũng tan tành.

Thật sự là tôi rồi!!!

Còn chưa kịp tiêu hóa xong tin sốc này, bên kia đã bắn thêm vài tin nhắn.

“Để tránh điều tiếng không hay, tôi gửi cho toàn công ty, mỗi người một bó hoa khác nhau.”

“Tôi thật sự ngạc nhiên, một người làm tư vấn như cô mà lại không lường trước được điều này, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ năng lực chuyên môn của cô.”

“Sau này chú ý hơn, tôi không muốn việc tôi thích ai lại khiến cô ấy gặp phiền toái.”

Tôi ngẩn người — không ngờ Hạo Chu lại nói được những lời phức tạp đến thế.

Nhưng chỉ vài giây bối rối, tôi lập tức nổi giận.

Dám nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi à?! Không thể tha thứ được!!

Không phải tại tôi cố ý thử anh ta nên mới đưa cái đề xuất dở hơi như “tặng hoa giấu tên” sao?!

Tỷ lệ thành công 95% là tự nhiên mà có chắc!?

Nhưng tôi cũng đâu thể lộ mặt thật với anh ta được, chẳng lẽ lại dạy người ta cách cua chính mình?

Đang bực muốn nổ tung thì Hạo Chu lại nhắn tiếp: “Tôi có nên gửi gì đó để bày tỏ một chút không?”

“Đừng gửi nữa.”

Tôi nghiến răng gõ: “Hai người các anh… sẽ không có kết quả đâu.”

Hạo Chu: “?”

5

Hạo Chu: “ Cô còn chẳng biết tình hình cụ thể, sao lại khẳng định như thế?”

Tôi còn không biết hả? Tôi rõ rành rành luôn ấy!

Đang vắt óc nghĩ lý do thoái thác, chợt lóe lên một ý tưởng.

“Tôi vừa gieo quẻ, anh với cô ấy bát tự không hợp.”

Hạo Chu: “…Cô là tư vấn tình cảm mà cũng biết xem quẻ à?”

“Đương nhiên! Tình cảm vốn dĩ là chuyện huyền diệu mà. Anh và cô ấy không có duyên, nên buông tay đi là vừa.

“Dù anh có làm gì, cô ấy cũng sẽ không bao giờ có thiện cảm với anh đâu.”

Hạo Chu khinh khỉnh: “Cứ tiếp tục lừa đi, xem cô bịa được đến đâu.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, tung tuyệt chiêu: “Không tin đúng không?”

“Thiên nhãn của tôi vừa báo về — bó hoa hồng anh gửi đã bị vứt vào thùng rác rồi.”

“Muốn xác minh không? Tự đi mà xem.”

Nhắn xong, tôi lập tức cầm bó hồng lên, tung một cú ném ba điểm chính xác vào thùng rác kế bên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)