Chương 3 - Tứ Quân

7

Ban đầu, Tiêu Hoài không lấy được thức ăn, chỉ có thể đợi ta ăn xong rồi tùy tiện bỏ một ít vào bát cho ngài ấy.

Sau này, Từ Hoài dần dần quen thuộc, quen với việc mò mẫm ăn cơm, và... quen với ta.

Một lần, ngài ấy lại vô lý đòi ta đút cho nhài ấy.

"Tiêu Hoài, ta còn đang ăn cơm..." Lời ta nhanh chóng bị ngài ấy nuốt vào bụng.

"Nếu nàng không đút cho ta, ta chỉ có thể tìm thức ăn trong miệng nàng."

Ta thường nghi ngờ ngài ấy có vấn đề gì không.

Đang lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.

Là người nhà họ Lý ở làng bên đến.

Cứ vài tháng họ lại đến một lần.

Ta vội vàng chỉnh trang lại quần áo, cầm chổi lên tay.

Họ phá cửa xông vào, nhìn thấy Tiêu Hoài.

"Bà già không đàng hoàng, quan hệ với nam nhân lạ mà có con, đứa nhỏ cũng vậy, tuổi còn nhỏ mà đã giấu nam nhân trong nhà."

Lý Đại thấy mắt Tiêu Hoài bị che băng: "Còn là người mù?

"Có tiền nuôi người mù, không có tiền trả nợ?"

Tiêu Hoài hỏi ta: "Nàng nợ họ tiền sao?"

"Nương ngươi chữa chết cha ta! Ngươi nói xem nhà ngươi nợ ta bao nhiêu tiền!"

Nếu là trước đây, ta sẽ cho họ một khoản tiền, rồi cầm dao lên.

Không còn gì nữa, thì đánh đến cùng.

Nhưng lần này,ta không muốn cho nữa.

Năm đó, ông lão nhà họ Lý mắc bệnh phổi, không có tiền mời thái y,nên bị vứt ra ngoài bà lão nhà họ Lý khóc lóc thảm thiết bên đường.

Nương ta chỉ là một người hái thuốc, không có tư cách hành nghề y.

Nhưng bà thật sự không đành lòng, nên vẫn ra tay giúp đỡ.

Ban đầu, bệnh tình của ông lão cải thiện nhiều, nhà họ Lý rất biết ơn nương ta.

Nhưng vài tháng sau, ông lão qua đời, từ đó, nhà họ Lý coi nương ta là kẻ thù.

Khi nương ta còn sống, nhà họ Lý đã đến đòi nợ, bà áy náy, gần như cho đi một nửa tài sản.

Sau khi bà qua đời, ta chỉ còn một mình, đành tiếp tục tiêu tiền để tránh họa.

Ta không phải chưa từng nghĩ cách, nhưng nương ta không có giấy phép hành nghề y nên bị coi là có lỗi trước, quan phủ cũng không muốn can thiệp.

Ta bước tới nắm tay Tiêu Hoài: "Đây là phu quân của ta."

Tiêu Hoài sững người, môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong khó nhận thấy.

Lý Nhị cười khẩy: "Lấy một tên mù, thà lấy ta còn hơn!"

Ta lớn tiếng: "Người mù thì sao, người mù vẫn tốt hơn một số người vô ơn, quấy rối không ngừng!"

"Có vẻ con nhóc này không định trả nợ rồi!"

Thấy họ chuẩn bị động tay, Tiêu Hoài lấy cây chổi từ tay ta.

Ngay khi tình thế căng thẳng, ta rút ra một bộ áo giáp.

"Phu quân của ta là binh sĩ... không, tướng sĩ!"

Ta mượn oai hùm nói: "Chàng ấy là người ra chiến trường giết địch, nếu các người dám động thủ, chờ bị nhốt vào ngục lớn đi!"

Lúc đó, ta còn chưa biết Tiêu Hoài là một tướng quân, nhưng bộ áo giáp của ngài ấy thực sự uy nghiêm.

Nhà họ Lý mặt đầy nghi ngờ, nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn nghĩ ta nói khoác.

Họ đông người, lại nghĩ Tiêu Hoài chỉ là một tên mù, liền xông lên.

Cuối cùng, nhà họ Lý bỏ chạy thục mạng.

Tiêu Hoài cũng không ổn, trên người đầy vết thương lớn nhỏ.

Ta lục tung tìm thuốc kim sang, nhưng không tìm thấy nên lo lắng đến xoay vòng vòng.

Tiêu Hoài lại không bận tâm, kéo ta lại gần, yêu cầu được cảm ơn: "Ta đã giúp nàng việc lớn như vậy,nàng định cảm ơn ta thế nào?"

Ta nghĩ một lúc, tiến đến gần, hôn nhẹ lên khóe miệng ngài ấy.

Từ Hoài nhướng mày: "Chỉ thế thôi à?"

"Thật sự cảm ơn huynh,huynh giỏi lắm."

Ta chân thành nói: "Huynh đã bảo vệ rất nhiều người dân trước đây, hôm nay lại bảo vệ muội.

"Vì vậy huynh nhất định đừng bỏ cuộc, huynh sẽ sớm khỏe lại."

Tiêu Hoài lần này hoàn toàn sững sờ.

Im lặng một lúc lâu, ngài ấy đột nhiên cười lớn.

"Ta đâu có bỏ cuộc, muội nhìn thấy ta bỏ cuộc chỗ nào?"

Phu tử từng nói, tuy ta không thông minh lắm, nhưng trực giác rất chuẩn.

Thực tế cũng vậy, Tiêu Hoài ghét ta dùng ân tình để ép buộc, nhưng lại thường xuyên ở bên ta, có phải cũng là đang trốn tránh không?

Sau hôm đó, Tiêu Hoài dường như thay đổi.

Nhưng ta không nói rõ được là thay đổi chỗ nào.

8

Tiêu Hoài đẩy đĩa bánh ra: "Xin lỗi, ta không muốn nhớ lại những ngày đó."

Tim ta thắt lại.

Hà Giai Dư bối rối đặt đĩa xuống, lập tức lộ vẻ thương cảm: "Sau này, muội sẽ chăm sóc chàng."

Nói rồi, nàng ta nhìn ta với ánh mắt căm hận.

Không lâu sau, Hà Giai Dư kiếm cớ đưa ta ra phía đuôi thuyền, nơi không có ai.

Nàng ta chất vấn ta: "Trước đây tỷ đã chăm sóc Tiêu Hoài thế nào?"

Ta nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây ta không biết ngài ấy là tướng quân."

Nếu ta từ đầu đã biết thân phận của ngài, ta nhất định sẽ không muốn ngài lấy thân báo đáp, cũng không muốn giữ ngài ây lại.

Ngài ấy và ta khác biệt như trời với đất, không muốn bắt đầu một mối quan hệ không có kết quả, ta sẽ đối xử với ngài ấy tôn kính, đợi ngài ấy ban cho ta chút vàng bạc châu báu.

Từ mũi thuyền, Tiêu Hoài nhìn về phía này.

Không biết tại sao, biểu cảm của ngài ấy khó coi vô cùng.

Từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, khoảng cách ít nhất ba trượng, ngài ấy chắc sẽ không nghe thấy chứ?

"Thôi được, tỷ nhớ kỹ giao dịch năm đó, cha ta đã nhận tỷ làm con gái, còn cho tỷ trăm lượng vàng, đừng có tham lam."

Ta gật đầu, biểu cảm ngoan ngoãn.

Nàng ta lại hỏi ta có nhìn ra gì không, Tiêu Hoài có thích cô ta không.

Ta lắc đầu nói rằng ta không biết.

Nhưng ngài ấy chắc là không thích ta.

Trong ba năm, ngài ấy đối xử với ta thô bạo, nhưng lại có lúc thân mật, đôi khi làm ta suýt nhầm lẫn.

May mà ta không ngu ngốc.

Còn về việc ngài ấy có thích Hà Giai Dư hay không...

Ta không muốn thừa nhận, nhưng ngài ấy đối xử với cô ta dịu dàng hơn nhiều so với ta.

Hà Giai Dư cảnh giác và ghê tởm nhìn ta rất lâu, không phát hiện ra điều gì mới hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi.

Nhưng nàng ta vẫn không yên tâm về ta, ngày hôm sau Vương thị liền sắp xếp cho ta gặp một người đàn ông.

Lần này, người này trông không quá tệ.

"Tiểu sinh Đổng Tiên, xin hỏi danh tính của cô nương?"

Đổng Tiên có gương mặt trắng trẻo, thân hình không cao, cả người nói chuyện nhẹ nhàng.

Hắn còn dẫn theo một thị vệ, thị vệ đó to lớn, da đen, trông có vẻ hung dữ.

Chúng ta trò chuyện một lúc, Đổng Tiên đột nhiên nói: "Ta biết việc hôn nhân của cô nương không phải do bản thân quyết định, nhưng vẫn phải nói rõ với cô nương một điều."

Hắn nói rõ rằng mình là người đồng tính, nhưng sau khi kết hôn sẽ cố gắng không gò bó ta.

Chẳng trách Vương thị lại để hắn đến gặp ta, may mà Đổng Tiên vẫn là người tốt.

Nếu ta không định lấy chồng sinh con, đây quả thật là một lựa chọn có thể cân nhắc.

Nhưng sự độc ác của Vương thị vẫn khiến ta ghê tởm.

Khi ta bước ra khỏi phòng, lại thấy Tiêu Hoài.

Nhưng lần này không có Hà Giai Dư.

Ngài ấy tựa vào con ngựa, thấy ta liền nhướng mày: "Hà tiểu thư, thật là trùng hợp."

Giọng điệu có vẻ không vui.

Đổng Tiên thấy anh, mắt sáng lên, lập tức hành lễ.

"Ngưỡng mộ danh tiếng của tướng quân Từ đã lâu, tiểu sinh..."

Hắn chưa kịp nói hết đã bị Tiêu Hoài ngắt lời: "Đổng Tiên?"

"Tướng quân biết ta?" Đổng Tiên vui mừng nói.

Tiêu Hoài cười lạnh một tiếng: "Không thích nữ nhân thì đừng hại họ."

Đổng Tiên lập tức tái mặt.

Ta nói: "Đổng công tử đối xử với mọi người thành thật lễ phép, Tiêu tướng quân xin cẩn trọng lời nói."

"Tiểu thư đang bảo vệ hắn ta?" Ánh mắt Tiêu Hoài nhìn ta chằm chằm.

Đổng Tiên suýt khóc, cảm kích nhìn ta.

"Tiểu thư đi với ta, ta có chuyện muốn nói với tiêu thư." Tiêu Hoài nói với ta.

Ta lắc đầu: "Ta không quen biết gì tướng quân Từ, ngài lại là vị hôn phu tương lai của biểu muội ta, chúng ta gặp riêng không hợp lễ, ngài có gì thì nói tại đây."

"Nếu ta muốn giới thiệu nam nhân cho người thì sao? Người không phải đang gấp rút muốn gảnđi sao? Dưới trướng của ta có nhiều nam nhân tốt, người không phải chỉ có một lựa chọn là Đổng Tiên..."

Nghe vậy, ta có chút bực bội.

Ta có gả hay không, lấy ai liên quan gì đến ngài ấy!

Chẳng lẽ chỉ vì lần trước đã hứa trước mặt Hà Giai Dư, nên phải giữ lời giới thiệu thuộc hạ cho ta?

Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt.

Khuôn mặt đã gắn bó ba năm trời, giờ lại trước mắt ta.

Khoảng cách quá gần, khiến ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc nhưng xa lạ trên người ngài ấy, đang âm thầm bao bọc lấy ta, quyến rũ ta.

Nhưng giờ đây ngài ấy đã không còn thuộc về ta.

Hoặc có thể nói, ngài ấy chưa từng thuộc về ta.

Thậm chí ngài ấy còn muốn giới thiệu nam nhân khác cho ta.

Mắt ta cay xè, không biết từ đâu có cảm giác thôi thúc: "Đổng công tử, ta đồng ý, ta sẽ gả cho huynh !"

Đổng Tiên "à" một tiếng, lắp bắp hỏi: "Gì? À? Ha? Thật sao?"

"Cô nương không cần suy nghĩ thêm?"Hắn nhìn ta, rồi nhìn Tiêu Hoài.

Thấy hắn lúng túng, lòng ta vốn do dự nay bỗng trở nên kiên định.

"Đổng công tử, ta đã nghĩ kỹ."

Ta bình tĩnh lại: "Huynh cũng nên suy nghĩ kỹ, ta biết ta không phải là lựa chọn duy nhất của huynh."

Dù gì thì nhà họ Đổng có quyền có thế, vị trí phu nhân nhà họ Đổng quả là một miếng mồi béo bở, dù phu quân có là đồng tính đi nữa, có khi còn tốt hơn nhiều người phu quân không phải đồng tính, không phải lo về thiếp thất sinh ra con cái ngoài giá thú, nếu ta nghĩ được như vậy, chắc chắn cũng có nhiều phụ nữ khác không thể tự quyết định số phận của mình cũng sẽ nghĩ đến điều này.

Đổng Tiên dẫn thị vệ rời đi.

Sau khi hắn đi, ta cũng lập tức bỏ đi.

Có một ánh mắt dường như dõi theo ta rất lâu từ phía sau.

9

Đổng Tiên đến cầu hôn.

Sính lễ không nhiều không ít, Hà Thiên Thành rất vui mừng.

Ông không ngờ ta còn có thể tìm được một mối hôn nhân tốt như nhà họ Đổng, tất nhiên vấn đề đồng tính ông hoàn toàn không bận tâm.

Ông thậm chí nói thẳng với ta: "Đổng Tiên là người đồng tính, sau khi kết hôn sẽ không cưng chiều con nhiều, con phải nhanh chóng có thai để giữ địa vị."

Tiêu Hoài vẫn được mời đến ngồi chơi, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cầu hôn.

Đối mặt với những gợi ý không ngừng của Hà Thiên Thành, ngài ấy chỉ giả vờ không hiểu.

Những điều này đều không liên quan đến ta.

Có lẽ do ta sắp gả đi,nên Vương thị phái người đến trang điểm,ăn diện cho ta.

Sau khi trang điểm, ta trông đẹp lên nhiều.

Đẹp đến mức thu hút sự chú ý của cháu trai Vương thị khi đến thăm bà ta.

Cháu trai bà ta mặt mày thô kệch, thấy ta liền sáng mắt: "Khi nào trong phủ của dì có một cô nương xinh đẹp thế này?"

Ta không để tâm, dù sao ta cũng sắp xuất giá rồi.

Không ngờ, hắn ta nhiều lần chặn ta, đến lần thứ ba, hắn ta trực tiếp chạy đến sân của ta.

"Dì đã nói với ta rồi, nàng sắp gả cho Đổng Tiên đó!

"Hắn ta không động đến nàng, cả đời nàng không có đàn ông chăm sóc, chi bằng để ta phá trinh cho nàng!"

Thân hình béo ục của hắn ta chặn trước mặt ta.

Ta đẩy mạnh hắn ta ra.

"Ngươi giả bộ gì chứ!"

Hắn ta hét lên: "Thật sự nghĩ mình là tiểu thư phủ tướng!"

Bàn tay to béo của hắn nắm lấy cổ tay ta, ta không thể giãy ra.

Hắn ta đè ta xuống đất, thân hình như bức tường thịt đè lên tôa.

Ta cố gắng vùng vẫy, bị hắn ta tát một cái mạnh.

Ta hét lớn cầu cứu, nhưng không thấy một tỳ nữ nào xuất hiện.

Hắn ta có thể làm chuyện này trong phủ tướng, nhất định là Vương thị đã đồng ý và sắp xếp mọi thứ.

Nghĩ đến đây, cơn giận dữ và oán hận ta kìm nén bao lâu gần như bùng phát.

Ta giấu trong móng tay thuốc độc chết người.

Hắn ta là người nhà họ Vương, cũng là quý tộc cao quý, nếu ta giết hắn ta, ta cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thấy áo ngoài của ta sắp bị xé rách.

Bỗng nhiên một tỳ nữ lao vào hét lớn: "Người đâu! Biểu tiểu thư bị..."

Ta là người thích vẻ ngoài đẹp, đặc biệt nhớ mặt người, nàng ta rõ ràng là người của viện Hà Giai Dư!

Ta lập tức hiểu ra, Vương thị không chỉ ngầm cho phép cháu trai bà ta phá hoại sự trong sạch của ta, mà còn muốn tất cả mọi người biết!

Tiếng bước chân của một nhóm người vội vã đi tới, nhưng cháu trai Vương thị lại không nghe thấy, mắt hắn ta mờ đi, mặt đỏ bừng, rõ ràng là đã bị trúng thuốc.

Tim ta đột nhiên chìm xuống đáy.

Ta đã sắp gả cho Đổng Tiên rồi, tại sao họ vẫn không buông tha cho ta!

"Bốp—"

Cơ thể béo ú đang đè lên ta đột nhiên bị hất ra.

Mùi hương quen thuộc bao trùm lấy ta.

Áo ngoài của ta sắp rơi xuống thì Tiêu Hoài đã kịp thời quấn kín ta lại.

Một nhóm người đi đến, đứng đầu là Hà Giai Dư.

Nàng ta trông rất hưng phấn, Vương thị theo sau với vẻ lo lắng.

Thì ra đây là kế hoạch của Hà Giai Dư.

Nhìn thấy Tiêu Hoài, niềm vui trên gương mặt nàng ta lập tức đông cứng lại.

Nàng ta nắm chặt tay, không chịu từ bỏ mà lên tiếng: "Biểu tỷ, không phải tỷ đã đính hôn rồi, sao còn tư tình với biểu ca ta?"

Cháu trai của Vương thị nằm không xa đó, quần áo xộc xệch.

Vương thị rõ ràng tỉnh táo hơn: "Người đâu, mau đưa tiểu thư về nghỉ, chuyện này chắc chắn có ẩn tình."

Hà Giai Dư hét lên: "Tiêu lang, mau buông nàng ta ra!"

Thấy Tiêu Hoài chuẩn bị buông ta ra, những cảnh tượng đáng sợ vừa xảy ra lại ùa về.

Tại sao?

Tại sao lại đối xử với ta như thế?

Tại sao ta phải nghe theo các người, để các người bắt nạt!

Những yêu cầu của các người ta đã đồng ý hết, tại sao vẫn còn quá đáng như vậy!

Những cảm giác bất mãn từng lụi tàn lại trỗi dậy!

Ta nắm chặt lấy Tiêu Hoài, ép sát vào ngài ấy, nhìn Hà Giai Dư, từng từ từng chữ nói:

"Tại sao ngươi phải hãm hại với ta như vậy? Chỉ vì ta mới là ân nhân cứu mạng của Tiêu Hoài sao?"

Vừa dứt lời, Hà Giai Dư hoảng hốt: “Biểu tỷ,tỷ đang nói bậy bạ gì vậy!"

Vương thị cũng lập tức nói: "Tiểu thư bị sợ hãi rồi, người đâu! Mau đưa nàng ta xuống!"

Ta tiếp tục: "Ta đã nhường cái tên 'Hà Tư Quân' cho ngươi, ta đã là vị hôn thê của Đổng Tiên rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?

"Ta và Tiêu Hoài đã không còn liên quan gì nữa, ngươi còn muốn tận diệt ta sao? Giống như cách ngươi đối xử với những người hầu biết chuyện năm đó?"

"Không còn liên quan?" Ta chưa kịp nói xong thì bị Tiêu Hoài ngắt lời.

Cánh tay ôm ta đột nhiên siết chặt,ngài ấy cười: "Nàng vẫn còn thứ để lại trên người ta, làm sao mà không liên quan được?"