Chương 2 - Tú Lâu

05.

Tôi không ngừng kéo xuống phía dưới cho đến khi ngón cái đ..au mới kéo thấy bình luận của Cổ Niệm.

“Kê phục bình thường có hai loại trắng và đỏ, màu đỏ gọi là tử kê, màu trắng thì gọi là sinh kê, trong điều kiện đặc biệt, â..m thi mặc tử kê sẽ s..ống lại bằng cách lấy người mặc sinh kê làm v..ật t..ế.”

“Cô mặc bộ đồ đó thì đã bị đánh dấu là v..ật t..ế, nếu tự ý cởi ra trước giờ sẽ đánh thức â..m thi, trong cơn ph..ẫn n..ộ nó sẽ lập tức gi*t cô!”

Cái gì mà sinh kê tử kê, theo như cô ấy nói, Lăng Phi mặc tử kê đã ch*t lâu rồi?

Sao có thể như vậy được!

Lăng Phi có thể ăn có thể uống, hơn nữa tôi vừa mới khoác tay cô ấy đi dạo, cô ấy rõ ràng là một người sống sờ sờ!

Tôi t..ức gi..ận, "Cổ Niệm, cô nói đùa cũng phải có giới hạn chứ!"

"Đúng đó, tự nhiên đi nói một người có thể chạy có thể nhảy là người ch*t, t...ức cười quá đi!"

“Lầu trên, có vài thứ cậu không tin không có nghĩa là nó không tồn tại, vừa rồi mọi người cũng đã thấy, trước khi bạn của chủ phòng xuất hiện, Cổ Niệm đã nói quần áo chia thành hai màu đỏ trắng, cô ấy không thể nào đoán chính xác đến vậy được!”

“Tuy một bộ đồ làm thêm nhiều màu là chuyện bình thường, nhưng dù sao bị nói đến mức t..à m..a như vậy cũng khiến tôi thấy ớ..n lạnh, chủ phòng vẫn nên tính toán sớm đi.”

Mọi người anh một câu tôi một câu, rốt cuộc Cổ Niệm cũng xuất hiện dưới sự kêu gọi của mọi người.

“Chủ phòng, sở dĩ bạn của cô trông giống như ng..ười s..ống là bởi vì cô ta đã sử dụng một số phương pháp khiến th..i th..ể không bị ph..ân hủ..y, nhưng dù có giấu kỹ đến đâu thì trên người cô ta cũng sẽ có chút mùi h..ôi th..ối thoang thoảng, thế nên cô ta chắc chắn sẽ dùng mùi nước hoa thật nồng để át đi.”

Đồ..ng t..ử tôi co rụt, thật không ngờ Cổ Niệm lại nói trúng.

Vừa gặp Lăng Phi tôi đã nhận thấy trên người cô ấy có mùi nước hoa rất nồng, có điều tôi vẫn tưởng đó là thói quen cá nhân của cô ấy, làm khách tôi tất nhiên không tiện hỏi nhiều.

“Chuyện này có gì lạ đâu, có người bẩm sinh m..ùi c..ơ th..ể rất nặng, người nước ngoài cũng thích xịt nước hoa rất nồng đó thôi.”

“Đúng rồi đó, nói như vậy chẳng lẽ mấy giáo viên nước ngoài ở trường chúng ta đều không phải ng..ười s..ống à?”

Có vẻ như đã đoán được sẽ có cảnh này, Cổ Niệm không nhanh không chậm trả lời lại: “Nếu cô vẫn không tin vậy lát nữa sau khi cơm nước xong cô có thể đi xem chén của cô ta, người ch*t không cần ăn bất cứ cái gì.”

Câu này của cô ấy càng khiến tôi thêm mơ hồ, từ khi tới đây, tôi ăn cơm với Lăng Phi không chỉ một lần, thế nhưng cho tới hiện tại tôi chưa phát hiện có điều gì bất thường.

Tôi đang muốn hỏi kỹ thì liếc thấy một mảng đỏ bên cạnh, hình như có người đang đứng ở đó!

06.

“Á!!!”

Tôi không chút ph..òng b..ị s..ợ tới mức lùi về sau vài bước, lúc này mới thấy rõ đó chính là Lăng Phi, cô ấy đã đứng cạnh tôi từ lúc nào không biết.

“Cậu xem cái gì mà hăng say dữ vậy? Mình vừa mới gọi cậu ăn cơm mà cậu cũng không nghe." Lăng Phi b..ực mì..nh lư..ờm tôi một cái.

“Không có gì, mình chỉ tùy tiện xem chút thôi." Tôi vuốt ng..ực, thuận miệng nói lấy lệ.

Theo lý tôi nên nói chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp cho cô ấy biết, nhưng Cổ Niệm đó lại kiên định như vậy...

Quên đi, tôi sẽ xác minh lần cuối, nếu không phải, tôi nhất định sẽ xin lỗi Lăng Phi.

Giữ ý định này trong lòng, lúc ăn cơm tôi luôn cẩn thận quan sát Lăng Phi, lúc này mới phát hiện cô ấy quả thật ăn rất ít, ngược lại cứ liên tục gắp thức ăn cho tôi.

Lăng Phi nấu ăn rất ngon, dù cho tôi đầy bụng tâm sự nhưng vẫn bất giác ăn rất nhiều.

Đến khi tôi đặt chén đũa xuống thì đồ ăn trên bàn chỉ còn lại một ít.

“Để mình rửa chén cho.”

Lăng Phi lại giành trước một bước dọn chén đi, "Cậu là khách, sao có thể để cậu rửa chứ, lần sau mình đến chỗ cậu, cậu tiếp đãi mình thật tốt là được.”

Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, lúc này tôi mới nhớ ra, tôi đến đây lâu như vậy mà chưa từng đi vào bếp.

Cơm là cô ấy nấu, chén cũng là cô ấy rửa, dù tôi có nói muốn giúp nhưng lần nào cũng bị cô ấy dùng đủ loại lý do từ chối.

Chẳng lẽ trong đó thật sự có bí mật gì không thể để người khác biết sao?

Lăng Phi dọn dẹp xong rất nhanh, nhân lúc cô ấy không ở đây, tôi lập tức tìm cơ hội mở cửa nhà bếp ra.

Nhà bếp được cô ấy dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, tôi tìm một vòng cũng không có chỗ nào đặc biệt, ngay lúc tôi cho rằng là mình nghĩ nhiều thì chợt lướt thấy một cái thùng trong góc.

Cái thùng đó rất to không hề hợp với những đồ trang trí khác trong bếp, suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, tôi bước tới nhấc nắp thùng lên nhìn vào trong.

Vừa nhìn thôi cũng khiến tôi suýt n..ôn hết đồ ăn đã ăn tối hôm trước.

Bên trong là chén bát chúng tôi đã ăn trong hai ngày qua, chúng đều được ngâm trong một thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ, trong chất lỏng đó còn có một số thứ cùng màu như sợi chỉ đang bơi, có vẻ như là v..ật s..ống.

Tôi cũng không nhịn nổi nữa, trong d..ạ d..ày cuồn cuộn, nô..n vào bồn rửa cạnh đó.

Điều đá..ng s..ợ hơn chính là, vật màu đỏ giống sợi chỉ đó cũng có trong bã..i n..ôn của tôi!

07.

Chuyện qu..ái gì đang diễn ra ở đây vậy?

Chẳng lẽ đây là những gì tôi đã ăn sao?

Nghĩ tới đây, tôi lại n..ôn kh..an một trận, nhưng lần này cũng không n..ôn ra được gì.

Tôi vội mở phát sóng trực tiếp chĩa điện thoại ngay cái thùng đó, "Đại sư Cổ, cô có đó không, đây rốt cuộc là thứ qu..ái qu..ỷ gì vậy?"

Lần này Cổ Niệm trả lời rất nhanh.

“Cái này gọi là hu..yết thi tr..ùng, rất hiếm thấy, cần phải nuôi trong dung dịch hỗn hợp nước x..ác ch*t và m..áu, một khi bị ai đó ăn phải, đợi đến khi nó phát triển trưởng thành là hoàn toàn có thể tách rời d..a và x..ác thị..t của người đó.”

“Xem ra người bạn đó của cô không có ý định lấy d..a của cô mà chỉ muốn xá..c th..ịt của cô, cho nên cô ta mới mê hoặc cô, l..ừa cô ăn hu..yết thi tr..ùng như đồ ăn bình thường.”

Bạn? Lòng tôi ớ..n lạnh từng cơn, người bạn Lăng Phi này có phần quá đ..áng s..ợ rồi!

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp rõ ràng đều bị s..ốc.

“Má ơi, thứ này vậy mà dùng để lộ..t d..a, vậy bây giờ phải làm sao đây, chủ phòng sẽ không mấ..t m..ạng thật đó chứ!”

“Chủ phòng, cô còn thất thần làm gì, mau cầu xin đại sư Cổ, cô ấy chắc chắn có cách c..ứu cô!”

Mấy câu nói trong phòng phát sóng trực tiếp đ..ánh thức tôi, đúng, bây giờ không phải lúc s..ợ s..ệt, tôi vội gửi lời mời kết nối cho Cổ Niệm, cô ấy biết rõ như vậy, nhất định có cách c..ứu tôi!

Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ thứ mình chờ lại là một thông báo từ chối kết nối.

“Bây giờ tôi không tiện lắm, tôi đã gửi số điện thoại cho cô, chúng ta liên lạc riêng đi.”

Trong phần thông báo tin nhắn riêng quả nhiên có tin nhắn của Cổ Niệm, tôi không nghĩ nhiều vội thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, gọi cho cô ấy.

Trong điện thoại là giọng nói của một cô gái trẻ, sau khi nghe tôi nói rõ thân phận, cô ấy nói thẳng.

"Tôi đang ở gần cổ trấn đó, sẽ tới đó nhanh thôi, nhưng trước khi tôi tới thì cô phải làm một chuyện trước."

"Cô phải tìm bộ tử kê màu đỏ kia rồi đ..ốt nó, như vậy mới có thể c..ắt đ..ứt hoàn toàn nghi lễ hi..ến t..ế này!"

Cái gì?

Tôi theo bản năng muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến Lăng Phi hoàn toàn không phải người thì tôi chỉ muốn cách xa cô ấy ngàn dặm, sao còn dám đi tr..ộm quần áo của cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng đã mặc lên người, tôi tr..ộm bằng cách nào chứ!

Cảm nhận được sự kh..áng c..ự của tôi, Cổ Niệm lại nói:

"Cô yên tâm, Lăng Phi đó là â..m thi, mỗi ngày phải hấp thụ ánh trăng, trong khoảng thời gian này cô ta chắc chắn sẽ c..ởi đ..ồ ra."

"Chỉ khi quần áo rời khỏi người thì mới có cách đ..ốt nó, bằng không có thi khí â..m thi bảo vệ thì hoàn toàn không thể đ..ốt được bộ đồ đó!"

"Đừng do dự nữa, chỉ có như vậy tôi mới có cách di..ệt sạch hu..yết thi tr..ùng trong bụng cô, đã sắp đến giờ hi..ến t..ế rồi, đến lúc đó cô có h..ối h..ận cũng đã muộn!"

08.

Nghe tiếng tút tút cúp máy, tôi biết mình không còn đường lui nữa.

Trời bên ngoài đã tối hẳn, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời chiếu sáng bên ngoài thành màu trắng bạc.

Đã lâu rồi tôi không nhìn thấy mặt trăng lớn như vậy, thế nhưng giờ phút này tôi chẳng thể thưởng thức được vẻ đẹp của nó, chỉ cảm thấy toàn thân ớ..n lạnh.

Tôi l..o l..ắng đi tới cửa phòng Lăng Phi, ghé vào cửa cẩn thận nghe ngóng.

Trong phòng không có động tĩnh gì, quả nhiên cô ấy không có ở trong!

Nhớ đến thời gian cấp bách, tôi cũng không dám chần chừ nữa, hạ quyết tâm đẩy cửa đi vào.

Cách bài trí trong phòng của Lăng Phi về cơ bản giống với phòng tôi ở, ngoài giường và bàn trang điểm thì trong góc còn có một tủ quần áo bằng gỗ khá bắt mắt.

Tôi nhìn quanh bốn phí rồi đi thẳng đến tủ quần áo.

Két một tiếng, tôi nhẹ nhàng mở cửa tủ ra, đáng tiếc bên trong ngoài mấy bộ quần áo bình thường ra cũng không có cái đầm kia.

Rốt cuộc Lăng Phi giấu nó ở đâu?

Tôi đi lòng vòng tại chỗ như c..on th..ú bị nh..ốt, nhà cô ấy cũng không lớn, ngoài phòng của hai chúng tôi ra chỉ còn một phòng chứa đồ linh tinh, trước khi đến đây tôi đã kiểm tra rồi, bên trong cũng không có.

Ánh trăng trắng bạc xuyên qua song cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong phòng, tầm mắt tôi xuyên qua cửa sổ dời đến tòa nhà màu đỏ kia, lòng không khỏi chùng xuống, chẳng lẽ cái đầm được giấu trong đó?