Chương 1 - Tú Lâu

01.

“Cả nhà ơi, tòa tú lâu sau đây chính là điểm chính mà mình muốn giới thiệu với mọi người.”

Tôi là một blogger du lịch, mấy hôm trước, cô bạn thân Lăng Phi đã mời tôi đến nhà cô ấy chơi.

Nhà Lăng Phi nằm ở một cổ trấn đẹp như tranh, thơ mộng như chốn bồng lai tiên cảnh.

Đặc biệt là tòa tú lâu huyền bí trong nhà thờ của gia đình cô ấy, lúc xem ảnh chụp tôi ngay lập tức bị thu hút không nói hai lời liền chạy tới.

Lúc này tôi đang đứng trong tòa nhà nhỏ màu đỏ đó.

“Đây chính là tòa tú lâu của mấy tiểu thư thế gia vọng tộc ở cổ đại đó sao, thật đẹp quá đi, nếu tôi có thể sống trong đó thì sướng biết mấy.”

“B..à tưởng ai cũng ở đó được hả, tổ tiên của bạn chủ phòng nếu không phải quan to hiển quý thì cũng là phú hộ có quyền thế.”

“Phải đó, mọi người có thấy cái giường Bạt Bộ ở trong không, tôi đã từng thấy một cái tương tự ở viện bảo tàng, đó cũng không phải là thứ mà một gia đình bình thường có thể làm ra.”

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều cảm thấy được mở mang tầm mắt, bình luận hết sức nhiệt tình.

Lúc này, có một bình luận đặc biệt khiến tôi chú ý.

“Đây không phải tú lâu mà là v..ãng s..inh lâu.”

Tôi có hơi tò mò, vô thức hỏi.

“V..ãng s..inh lâu là cái gì?”

Người tên Cổ Niệm này rất nhanh lại trả lời.

“V..ãng s..inh lâu là một loại nhà t..ế t..à m..a, có thể khiến người sống đ..ổi vậ..n hoặc khiến người ch*t số..ng lại thông qua việc hi..ến t..ế đặc biệt!”

Tôi đọc mà nổi da gà, những người khác cũng rất s..ốc.

“Thật hay giả, còn có chuyện t..à m..a như vậy nữa à!”

“Loại chuyện nh..ảm nh..í này mà các người cũng tin? Các người cũng quá dễ bị l..ừa rồi!”

Cũng có người hết sức tán đồng:

“Mọi người không cảm thấy kiểu tú lâu này vốn đã rất đá..ng s..ợ sao, ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì tôi cũng không muốn đi đến mấy nơi như thế này đâu.”

“Đúng đó, từ sớm tôi đã cảm thấy tòa nhà này â..m u rù..ng r..ợn, bây giờ càng nhìn càng k..ỳ d..ị, chủ phòng nên nhanh rời đi đi.”

Tôi còn chưa lên tiếng, không ngờ Cổ Niệm lại ngăn cản nói: "Rời đi cũng vô ích, chủ phòng là vậ..t t..ế được chọn, chỉ s..ợ không s..ống qua ngày mai."

02.

Vậ..t t..ế?

Tôi hơi bự..c mình, người này vì muốn thu hút sự chú ý nên lời nh..ảm nh..í gì cũng dám b..ịa ra!

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhảy lên ào ào.

“Chủ phòng không oá..n không th..ù với cô, sao tự dưng cô lại ngu..yền r..ủa người khác vậy chứ!”

“Đúng vậy, tôi gh..ét nhất là kiểu người trong cuộc sống thực không mấy suôn sẻ nên chạy lên mạng làm kh..ùng làm đi..ên.”

Sự ph..ẫn n..ộ của mọi người cũng không khiến Cổ Niệm mất đi lý trí, cô ấy nói tiếp:

“Chủ phòng, cái đầm cô đang mặc có phải được người bạn đó tặng không?”

Tôi sửng sốt gật đầu.

Tôi đang mặc một cái đầm trắng theo kiểu Hán phục, không biết cái đầm này làm bằng chất liệu gì, sờ vào mềm mại lạ thường, giống như d..a ngư..ời.

Lăng Phi dúi cái đầm vào tay tôi cười nói: "Đến cổ trấn phải mặc Hán phục thì mới đúng điệu.”

Tôi từ chối không được nên đành phải nhận, nhưng tôi chưa từng nhắc tới chuyện này trong phòng phát sóng trực tiếp.

Những người khác rõ ràng cũng rất ng..hi ho..ặc.

“Sao cô biết cái đầm của chủ phòng là được người khác tặng?”

“Chuyện này có gì lạ đâu, ô..ng chưa từng thấy mấy người bày sạp b..ói to..án trên đường à, tuy họ không biết c..oi bó..i nhưng năng lực quan sát cực kỳ mạnh, nói không chừng Cổ Niệm đó đã quan sát thấy chút dấu vết ở đâu đó rồi.”

“Phải đó, hơn nữa cho dù là người khác tặng thì sao, chẳng lẽ cô còn muốn bới ra khu..yết đi..ểm gì đó trên bộ đồ hay sao?”

Trong lòng tôi cũng đầy ng..hi ng..ờ, nhưng câu nói kế tiếp của Cổ Niệm quả thực khiến tôi s..ởn hết g..ai ốc.

Cô ấy nói “Đây không phải là một cái đầm bình thường mà là một chiếc á..o li..ệm.”

03.

Á..o li..ệm?

Nhìn thấy hai chữ này, tóc gáy trên cổ tôi đều dựng cả lên.

Cổ Niệm này bị gì thế, không chịu thôi đúng không hả!

Tôi bình tĩnh lại: "Mọi người nhất định phải phát biểu văn minh, bằng không sẽ bị đ..á ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp.”

“Đáng lẽ chủ phòng nên đ..á cô ta ra ngoài từ sớm mới phải, Cổ Niệm này chắc chắn là an..ti chuyên nghiệp, chuyên đến ph..á bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta.”

“Đúng đó, quả là nói hươu nói vượn, tưởng chúng ta chưa từng thấy á..o l..iệm chắc?”

Cổ Niệm không vui không gi..ận, giống như một cái máy đánh chữ vô tình.

“Kiểu đồ này có tên là kê phục*, là á..o l..iệm mặc cho thiếu nữ vị thành niên ch*t y..ểu ở cổ đại.”

*Kê phục: là quần áo con gái mặc vào ngày làm lễ cập kê.

“Tuy chất liệu của kê phục cũng là tơ lụa, nhưng những con tằm nhả loại tơ này chính là ăn lá dâu được trồng từ x..ác ch*t. Quần áo dệt từ loại tơ này sờ lên mềm mại hệt như d..a ngư..ời.”

Ngay sau đó cô ấy lại gửi tới một liên kết, sau khi mở ra là một bài viết nói về các loại á..o li..ệm ở Trung Quốc cổ đại, trong đó đúng là có hình cái đầm tôi đang mặc.

Tôi nhìn chằm chặp tấm hình trên màn hình điện thoại, t..im như sắp nhảy ra khỏi lồng ng..ực.

“Đậu xanh rau má, đúng là á..o li..ệm cmnr! Tại sao bạn của chủ phòng muốn tặng cô ấy một cái á..o li..ệm, nghĩ kỹ lại đáng s..ợ quá!”

“Mấy người cũng dễ tin người quá đi, có lẽ bài viết này là do Cổ Niệm tự viết để l..ừa người khác, chủ phòng đừng có bị cô ta l..ừa.”

“Bộ đồ đó chủ phòng chỉ vừa mới mặc thôi, sao Cổ Niệm có thể viết một bài viết có lý có cứ nhanh như vậy được, dù sao tôi cũng cảm thấy cô ấy nói rất có lý, chủ phòng, cô vẫn nên nhanh cởi bộ đồ đó ra đi, thấy ớ..n quá.”

Trong phòng phát sóng trực tiếp bàn luận sôi nổi còn trong lòng tôi thì rối bời.

“Không được cởi!” Cổ Niệm lại lập tức gõ ra ba chữ.

“Tại sao?" Tôi vô thức hỏi.

Mặc kệ bộ đồ này có phải á..o li..ệm hay không thì hiện tại tôi cũng thấy rất kh..ó ch..ịu, nếu không phải trong tay không có đồ để thay thì tôi thật muốn thay nó ra ngay tức khắc.

“Cởi ra thì cô sẽ ch*t ngay lập tức!”

Ngắn ngủn mấy chữ cũng đủ khiến trong lòng tôi buốt giá.

“Cười ch*t mất, không phải chỉ là một bộ đồ thôi sao, ba hồi á..o li..ệm ba hồi ch*t, Cổ Niệm này nói chuyện cũng gi..ật g..ân quá hen, mọi người không phát hiện đã bị cô ta d..ắt m..ũi rồi à?”

“Ừ nhỉ, chủ phòng, tôi nghĩ cô không nên quá b..ốc đồ..ng, bạn cô có lòng tặng đồ cho cô, nếu biết bị cô hiểu lầm thì cô ấy sẽ bu..ồn lắm đó.”

Tôi nhất thời có chút do dự, nhưng lần lữa không thấy Cổ Niệm nói gì nữa, đang định hỏi thêm đôi câu thì phía sau lại vang lên tiếng nói.

“Minh Tư, cậu đang làm gì thế?”

04.

Tiếng nói bất thình lình khiến tôi gi..ật m..ình suýt nữa làm rớt điện thoại.

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái mặc đồ cổ trang màu đỏ đang đứng trong góc cách đó không xa, cô ấy lẳng lặng đứng đó giống như muốn hòa làm một với tòa nhà nhỏ đó.

Toàn thân tôi nổi da gà, trong đầu không ngừng hiện lên những lời Cổ Niệm nói.

“Phụt, xem cậu s..ợ kìa.”

Lăng Phi từ góc tối đi ra, thấy mặt tôi vẫn còn tái mét, cô ấy lo lắng đi tới hỏi: "Cậu sao vậy, đừng nói thật sự bị h..ù cho s..ợ rồi nha."

Tôi cất điện thoại ra sau lưng, theo bản năng lùi hai bước, chỉ vào cái đầm đỏ cô ấy đang mặc nói: "Sao cậu cũng..."

Cô ấy đang mặc một cái đầm giống kiểu của tôi, chỉ là bộ của cô ấy là màu đỏ.

Lăng Phi đứng tại chỗ xoay một vòng, làn váy cũng đung đưa theo, hệt như một đóa hoa nở rộ.

“Đẹp không, chúng ta là bạn thân nên nhất định phải mặc đồ cặp chứ sao.”

Dứt lời cô ấy bước tới kéo tay tôi mà không giải thích gì thêm: "Chúng ta đi xuống đi, trời sắp tối rồi, hôm nay cậu cứ ở chỗ mình một đêm.”

Lăng Phi vẫn nhiệt tình như trước, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cổ Niệm kia đúng là ăn nói b..ậy b..ạ, nào có á..o li..ệm lại làm hai màu, đây rõ ràng là một bộ cổ trang bình thường!

Nghĩ đến Lăng Phi nhiệt tình chiêu đãi tôi như vậy, nhưng tôi lại vì dăm ba câu của người khác mà ho..ài ng..hi cô ấy, tôi chợt cảm thấy á..y n..áy hết sức.

Cuối cùng cũng đợi được lúc cô ấy không có ở đây, tôi vội mở phòng phát sóng trực tiếp chuẩn bị nói ph..ải qu..ấy với Cổ Niệm thì bị một loạt bình luận nhảy liên tục đ...ập vào m.ắt.

“Chủ phòng, Cổ Niệm lại đoán đúng nữa rồi, cô mau xem đi!”

“Đậu má, vừa rồi lúc cô ta kéo chủ phòng, tôi gần như sợ ch*t kh..iếp, chủ phòng, cô mau xem phòng phát sóng trực tiếp đi!”

Lòng tôi chùng xuống, một dự cảm x..ấu không giải thích nổi dâng lên.

Cổ Niệm, rốt cuộc cô ấy đã nói gì?