Chương 3 - TRÚC MÃ NHÀ TUI LÀ THÁI TỬ VONG QUỐC

9

Cầm tay dắt đứa trẻ đi vào, trong sân đang có mười mấy đứa trẻ khác đang ríu rít chơi đùa.

Hổ Tử thấy tôi, chạy lại kéo tay tôi nói: "Thôi tỷ tỷ, bố mẹ Tuyết Hoa đến đón muội ấy rồi."

Cái sân này là nơi tôi trưng dụng để cưu mang những đứa trẻ bị lạc.

Sau khi tình hình thiên tai ổn định. Hằng ngày đều có người đến nhận con mình.

Hổ Tử thông minh và hiểu chuyện, là cháu trai của bà Vương hàng xóm bên cạnh.

Bà Vương chân tay không khỏe. Mỗi lần tôi mang cơm cho bọn trẻ tôi cũng mang cho nhà bà một phần, Hổ Tử cũng thường giúp đỡ tôi trông nom các em nhỏ trong sân.

Đầu tiên tôi hỏi Tuyết Hoa thông tin về người nhà. Sau đó tôi lại hỏi cặn kẽ người nhà Tuyết Hoa.

Sau khi xác nhận thông tin trùng khớp, tôi bảo quản sự ghi chép vào sổ sách, rồi tiễn Tuyết Hoa và người nhà cô bé rời đi.

Hổ Tử khó hiểu hỏi tôi tại sao tôi phải hỏi nhiều như vậy.

Thật ra tôi cũng không muốn phiền phức đến vậy. Nhưng sau khi thiên tai xảy ra, ngoài lương thực và thuốc men thì nạn buôn người cũng rất nghiêm trọng.

Vì để tránh có kẻ giả mạo người nhà để nhận lại trẻ con, tôi đành phải thêm chút thủ tục phiền phức. Mỗi khi có họ hàng người thân đến đón đều hỏi han cẩn thận.

Cô bé ở trong đây được vài ngày, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng suốt ngày đều im lặng.

Mãi không hỏi được bất cứ thông tin nào của bố mẹ em ấy, tôi đành gọi em ấy là bé ngoan.. Cứ gọi tạm như thế trước khi bố mẹ em ấy đến.

"Thanh Hòa".

Kỳ Phong bước đến bên cạnh, giúp tôi sắp xếp thuốc.

Sau khi cứu trợ xong, nó ngày nào cũng đi tuần tra bờ sông, da rám nắng thành màu lúa mì khỏe mạnh.

"Xong việc rồi sao?"

Nó khẽ gật đầu, mặt mày cười toe toét.

Lý Hàm rất có tài trị thủy, chỉ huy mọi người khơi thông nạo vét lòng sông, bồi đắp đê điều. Hiệu quả nhanh chóng rõ rệt.

Chúng tôi nhìn nhau cười ngây ngô, sắp được về kinh rồi.

Thị vệ A Ngũ khiêng một người đàn ông toàn thân đẫm máu vào sân.

Theo lời A Ngũ nói, đá núi rơi xuống chặn đường vận chuyển lương thực.

Khi họ đang dọn đường thì thôn dân cũng tự nguyện tham gia dọn đường..

Bỗng nhiên người đàn ông này xuất hiện, nói rằng hắn quan sát thiên văn, tính ra được ở đây sẽ có động đất, muốn họ nhanh chóng rời đi.

Thôn dân làng nhận ra người đó. Chính là thầy bói xuất hiện ở đây hai hôm trước, đã xem bói là chuẩn không cần chỉnh.

A Ngũ thân cao tám thước, mấy chuyện gi.ế.t người đổ máu không thấy hắn sợ nhưng lại sợ mấy chuyện tâm linh thế này. Bình thường đến về ma cũng không dám nghe.

Vừa đúng giờ ăn trưa, vị đó bèn gọi mọi người rời đi. Nghỉ ngơi xong rồi làm tiếp cũng chưa muộn.

Mọi người vừa rời khỏi con đường mòn thì trong núi đã truyền đến tiếng vang lớn, rung chuyển dữ dội.

Đến khi động đất kết thúc, ngọn núi trước đó trực tiếp sụp xuống, con đường mòn hoàn toàn biến mất.

Vị đó bị thương khi cứu người, sau khi lang y kiểm tra cho y, phát hiện hắn đang bị cảm, chân phải gãy xương, lập tức khiêng đi chữa trị.

Tôi đang cùng Xuân Đào sắc thuốc thì nghe thấy người đàn ông đó tỉnh lại.

Cả người y đắp đầy thảo dược, vừa tỉnh đã muốn đứng dậy đi tìm con gái. Dù có ngăn thế nào cũng không ngăn được.

Tôi cầm bút đứng trước mặt y và nói: "Tên, tuổi, chiều cao, hình dáng con gái anh như thế nào nói qua một chút."

Y có chút ngơ ngác, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của tôi một cách cẩn thận.

Giọng hắn có chút hơi lạ, có vẻ giống với giọng vùng Nam Cương.

Xuân Đào an ủi: "Những đứa trẻ bị lạc ở gần đây đều được tiểu thư của chúng tôi cưu mang trong viện."

Y nghe xong vẻ mặt lộ vẻ biết ơn, thi lễ với tôi.

Thì ra bé ngoan lại là con gái của y.

Kỳ Phong nghe nói y có tài bói toán nên rất hứng thú. Sau khi nói chuyện với y một lúc, mấy hôm sau đó lại đến gặp thêm vài lần nữa.

"Bà còn nhớ bên cạnh nhân vật chính có một quân sư không?" Kỳ Phong hạ giọng hỏi.

Tất nhiên là nhớ rồi. Nghe nói người đó bày binh bố trận, có thể bói toán, tài năng thông thiên.

Chỉ là người này có phần biến thái. Mỗi mưu kế bày ra đều thâm hiểm độc ác, như kiểu muốn trả thù xã hội.

Nó chỉ tay vào sân, cái người họ Vân kia đang tết con thỏ bằng rơm cho con gái.

Y có thể cứu người trong cơn nguy nan, hoàn toàn không có miếng liên quan nào đến cái người độc ác được mô tả trong truyện.

"Ông chắc chứ?"

"Tôi nhờ A Nhị đi tra thân phận của hắn, tất cả đều khớp 100%."

Kỳ Phong lấy ra một lá thư.

"Mấy ngày nay, từ thiên văn địa lý đến bày binh bố trận tôi đều hỏi qua. Hắn đều có cách giải thích độc đáo. Nhưng đúng là tính cách không tàn nhẫn như trong truyện mô tả."

"Trong sách viết là hắn ta đơn độc một thân một mình, chưa từng có người thân nào xuất hiện bên cạnh. Không ngờ hắn lại có một cô con gái."

Kỳ Phong nhéo mặt tôi: "May nhờ có bà cứu được con gái hắn. Bọn mình lại tiến thêm bước nữa trên kế hoạch cứu quốc rồi".

Tôi gạt tay nó ra: "Đừng có mà thừa cơ chiếm tiện nghi. Đừng có chỉ biết khen trên miệng, cho tôi chút lợi còn tốt hơn".

"Tuân lệnh! Khi tới đó, bà thích lấy gì trong phủ tôi thì cứ lấy".

Nghe bảo hắn đến từ Tây Vực, cưới vợ sinh con ở Nam Cương. Nhưng không may, vợ hắn qua đời vì bệnh cách đây không lâu, con gái chịu đả kích quá lớn nên mắc chứng câm tạm thời.

Hắn đành phải dẫn con gái lang thang khắp nơi, mong tìm được lương y chữa bệnh cho con bé. Cách đây vài hôm khi hai cha con vừa đến huyện Nam thì gặp phải lũ lụt. Tiền bạc cạn kiệt nên đành phải xem bói để sống tạm.

Nghe tin thái tử đến huyện Nam, hắn đã đến chỗ bờ đê cố gắng ra sức. Biết đâu sẽ có cơ hội được lọt vào mắt Thái tử. Nhờ vậy mà có thể đưa con gái đến kinh thành để tìm thái y chữa bệnh.

10

Từ huyện Nam về kinh, lần cứu trợ này diễn ra rất suôn sẻ, hoàng đế khen ngợi hết lời.

Ông ấy hỏi tôi thích thứ gì, đương nhiên tôi không thể nói là tiền trực tiếp như thế được. Như thế là không thanh nhã.

Tôi nói thích trồng hoa. Hoàng đế liền vung bút phong tôi làm huyện chủ, ban thưởng một vùng đất rộng lớn, cho tôi muốn trồng gì thì trồng.

Bận rộn ở huyện Nam bao lâu nay đã làm tôi mệt bở hơi tai, tôi nằm bẹp ở nhà cả một tuần.

Phần thưởng hoàng đế ban cho cuồn cuộn không ngớt vào phủ thừa tướng.

Cha mẹ vừa tự hào vừa trách tôi liều mạng. Vì thái tử mà không màng an nguy.

Ông ấy càng ngày càng chướng mắt Kỳ Phong.

Kỳ Phong nhiều lần phàn nàn rằng thừa tướng cứ nhân lúc không ai chú ý lại lườm nó trên đại điện.

Có lẽ dạo này rảnh rỗi sinh nông nổi, tôi mơ thấy kiếp trước, cái lần cùng Kỳ Phong đi chơi công viên giải trí.

Nhưng chưa kịp chơi thì giấc mơ đã kết thúc.

Tiếp theo là cảnh trong bệnh viện, tôi và Kỳ Phong nằm chung một phòng bệnh, hôn mê bất tỉnh trên giường.

Lúc đầu không để ý, nhưng tôi đã mơ giấc mơ này trong một tuần liền. Thậm chí khi ngủ trưa chợp mắt cũng mơ thấy cảnh này được.

Kỳ Phong kéo tôi vào góc, thì thầm:

"Tôi mơ một giấc mơ."

Tôi nhướn mày.

"Tôi liên tục mơ thấy bọn mình đang nằm trong bệnh viện, hôn mê bất tỉnh."

Tôi tiếp lời: "Tôi cũng mơ suốt một tuần liên tục, thậm chí khi ngủ trưa cũng mơ thấy."

Nó nhìn tôi: "Cậu cũng mơ thấy sao?"

Ừm, tôi gật đầu.

Tôi nói ra suy đoán của mình: "Ông nói xem đây có phải đây là gợi ý cho bọn mình không, ông trời chắc chắn thấy bọn mình cứu khổ cứu nạn tích đức nên thưởng cho bọn mình trở về."

Nơi này tuy tốt nhưng bóng ma diệt quốc như lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống đầu bọn ta.

Hai bọn tôi bắt đầu thử nghiệm các biện pháp quay trở về.

Nhảy sông, người còn chưa kịp chìm thì ám vệ cứu lên.

Hạc đỉnh hồng, loại thuốc độc mạnh nhất, hai đứa như uống nước giải khát, uống hết cả hàng tồn kho của tiệm thuốc cũng không sao.

À không đúng, ngày hôm sau đau bụng mất hai ngày.

Tìm một nơi vắng vẻ treo cổ, thế mà là xà nhà sập ngang.

Hai chúng tôi nhìn xà nhà to bằng mấy người, tôi và Kỳ Phong cộng lại cũng có nặng bao nhiêu đâu mà nó gãy được. Chê nhau à .

Ông trời dở hơi này, lại còn dám đối đầu với chúng tôi.

Khi muốn sống thì bắt chúng tôi ch.e.t, bây giờ chúng tôi muốn ch.e.t thì lại bắt chúng tôi sống.

Chúng ta còn chưa biết làm gì tiếp theo thì nghe tin từ cung truyền đến, Hoàng thượng triệu ta và Kỳ Phong vào cung.

Trong điện, ông cha hờ nhìn ta, mặt lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tôi thấy lạ, dạo này ta cũng đâu có gây họa gì đâu.

"Trẫm biết hai con tình thâm nghĩa nặng. Cho nên lúc đầu trẫm đã bàn với hoàng hậu, đến lúc bày tiệc thưởng trăng Trung Thu thưởng trăng thì sẽ ban hôn cho ngươi và Thái tử".

Hoàng thượng vừa nói vừa đưa một quyển thánh chỉ màu vàng kim cho ta: "Ai biết hai người các con lại nóng vội thế. Thôi vậy, các con cứ cầm chiếu thư ban hôn này trước đi, tuyệt đối không được làm những chuyện hồ đồ như thế nữa".

Hóa ra ám vệ đã báo cáo hành động của bọn tôi mấy ngày nay, hoàng đế tưởng tôi và nó lụy tình không thoát được, định dùng cái ch.e.t chứng minh tình yêu.

Liền triệu cha tôi tiến cung ngay trong đêm, đem đống chai lọ thuốc độc, sợi dây thắt cổ bày ra trước mặt.

Làm cha tôi sợ đến nỗi nghĩ tới nghĩ lui tám trăm lần cũng không nghĩ ra mình có gây tội nghiệt gì với triều đình.

Hoàng thượng bảo ám vệ trình bày rõ ràng sự việc giữa tôi và thái tử. Cha tôi nghĩ rằng là ông dùng gậy đánh uyên ương, khiến tôi và nó nghĩ quẩn nên định dùng cái ch.e.t để chứng minh tình yêu.

Sự việc đã đến nước này, cha tôi sợ tôi lại làm chuyện ngu ngốc nên cũng không cản nữa.

Tôi cau mày. Đây là tình huống máu chó gì đây.

Mặc cho ta từ chối mãi, hoàng thượng và phụ thân vẫn cho rằng ta đang e thẹn, liền gả ta cho nó.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Kỳ Phong, để hắn mau tiếp viện. Ai ngờ tiếp viện lại cúi đầu im như thóc, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Ra khỏi điện, nó lủi nhanh như ch.ó. Tôi bước vội chạy đến túm hắn lại.

"Sao vừa nãy ông không nói năng gì thế?"

Ánh mắt nó đảo trái rồi sang phải như lạc rang: "Tôi cả ngày đều xử lý công vụ …bận tối mắt, không để ý."

"Thế cơ á?"

Dạo gần đây, Kỳ Phong quả thật bận rộn hơn nhiều, hoàng đế để hắn tiếp quản Lại bộ.

Lần nào tôi đến tìm cũng thấy nó đang bận duyệt công văn.

A Nhị hiện thân bẩm báo: "Đại lý tự khanh đã chờ ở Đông cung lâu rồi."

Kỳ Phong nghe xong như trút được gánh nặng, thở phào một hơi rồi chạy như bay, như thể có chó sói rượt theo.

Tôi có ăn thịt người đâu.

11

Sau khi thánh chỉ ban hôn được công bố, những người đến phủ chúc mừng nườm nượp không dứt.

Vân tiên sinh đưa Song nhi đến gặp tôi, con bé sau khi được Thái y viện chữa trị đã khỏi hoàn toàn.

Bé nắm lấy vạt áo tôi gọi tôi là "Thôi tỷ tỷ". Tôi vui vẻ xoa đầu nàng.

Vân tiên sinh đưa cho tôi một quyển sách, bảo rằng không có tặng lễ gì giá trị cả.

Đây chính là sách do tiên sinh tự viết,, chúc mừng tôi và thái tử đại hôn.

Tôi mở ra xem thì lại là cuốn sách trong truyền thuyết "Dụng Quốc sách".

Tôi kích động đến nỗi tay run run, cầm sách chạy đi tìm Kỳ Phong.

"Kỳ Phong, mau nhìn xem đây là cái gì!"

Tôi vung vẩy cuốn sách trước mặt hắn, hắn nhận lấy sách.

"Dụng Quốc sách."

"Vân tiên sinh đưa tôi cái này, vậy là bọn mình có thể đánh được nam chính rồi."

"Cũng chưa chắc, sách do Vân tiên sinh viết. Nếu Vân tiên sinh đến nơi đó làm chính khách thì......."

Đúng thế.

Hai chúng tôi bất chấp quần thần và quan khách đến chúc mừng, vội vã đuổi theo.

Vân tiên sinh đang dắt tay cô con gái nhỏ, đeo tay nải rời đi.

Tôi nhanh chóng tiến tới, tay trái vòng qua đỡ Song nhi, tay phải túm lấy tay nải, nhanh chóng khoác lên vai.

Vân tiên sinh còn chưa kịp ngạc nhiên thì Kỳ Phong chạy đến ôm chặt lấy chân mình.

"Tiên sinh, không có tiên sinh thì ta biết sống thế nào đây!"

Vân tiên sinh vội vàng đỡ Kỳ Phong đứng dậy, lắp bắp nói: "Thái tử là thân phận tôn quý, sao có thể. . . . . . như vậy được."

Tôi cũng khóc theo Kỳ Phong, tiếng khóc hòa cùng tiếng gió đêm nghe càng thêm bi thương.

"Tiên sinh có tài lớn, ta sẽ tiến cử tiên sinh với phụ hoàng để giữ chức Viện Hàn lâm biên tu, xin tiên sinh đừng từ chối."

12

Ngày kết hôn, ngoài cửa náo nức tưng bừng.

Dưới sự chúc phúc của khách khứa, Kỳ Phong vén khăn đội đầu của tôi lên. Chắc có lẽ lúc đó tôi cũng say, thấy ánh mắt Kỳ Phong nhìn tôi rất dịu dàng.

Sau khi mọi người náo phòng tân hôn, tôi và Kỳ Phong ngồi trong phòng tân hôn nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngượng quá đi. Chơi với nhau từ bé đến lớn mà giờ lại thành vợ chồng. Tôi chưa thích nghi kịp.

"Tôi nói cho ông biết nhé, đừng có mà manh động."

Tôi từng chữ từng chữ cảnh cáo nó.

Nó ôm chăn bông, đặt lên sạp thấp.

"Tôi còn sợ bà sàm sỡ tôi kia kìa. Đồ dê xồm."

Hứ.

Hai đứa bọn tôi đốp chát không ai nhường ai.

Nó ngủ trên sạp. Mỗi sáng tỉnh dậy lại lặng lẽ ôm chăn lên giường.

Tiệc Trung thu càng lúc càng gần.

Trong truyện viết hoàng đế bị bệnh không dậy nổi sau tiệc Trung thu, kéo dài hơi tàn đến cuối tháng thì chết.

Kể từ đó, các hoàng tử huynh đệ tương tàn, người lứa ta gạt. Cuối cùng, tam điện hạ kế vị.

Tiếp đó, nghĩa quân các nơi nổi dậy. Bên ngoài còn bị láng giềng xâm phạm.

Loạn trong giặc ngoài chưa đầy ba năm, Đại Vũ sụp đổ.

Lũ lụt được khắc phục, cũng không có chuyện dân chúng nổi dậy khởi nghĩa.

Các hoàng tử vì Thái tử vẫn còn sống nên cũng không có ý tranh giành ngôi vị.

Theo báo cáo của thám tử, nước Đại Ấp láng giềng cũng không có dấu hiệu xâm lược.

Vậy nên bệnh tình của Hoàng thượng là đại kiếp nạn cuối cùng của bọn tôi.

Trong khoảng thời gian này, tôi và Kỳ Phong hằng ngày đều vào cung để thỉnh an Hoàng thượng.

Hoàng thượng thấy lòng hiếu thảo của chúng tôi nên rất vui mừng, ban thưởng rất nhiều đồ được đưa vào phủ Thái tử.

Thế mà lại có niềm vui bất ngờ.

Bình thường, quần là áo lượt đã đủ, chúng tôi bán số đồ thừa để lấy tiền mua sách, gửi đến Hàn lâm viện để giao cho Vân tiên sinh phụ trách biên soạn.

Đồ mua về giống nhau, chất thành đống chiếm mấy gian nhà, để không cũng chẳng làm gì.

Vì vậy, tôi và Kỳ Phong tính toán xây một thư viện, lưu trữ sách ở đó cho người dân mượn miễn phí.

Nghe xong, hoàng thượng vui mừng khôn xiết, ban thưởng cho tôi một ngôi nhà ở trung tâm kinh thành. Tôi vẽ bản thiết kế phỏng theo mô hình thư viện hiện đại rồi nhanh chóng cải tạo hoàn thiện. Sau đó mở cửa đón người dân vào đọc sách.

Năm nay đúng vào khoa cử ba năm một lần, rất nhiều sĩ tử nghe theo lời đồn đến đây ôn thi.

"Hiền đệ, chúng ta vào thôi, thư viện đã đến giờ mở cửa rồi."

Nam tử đứng trước cửa thư viện, nhìn mọi người già trẻ lớn bé đi vào thư viện theo thứ tự, không ồn ào, chỉ lặng lẽ đọc sách.

Đi từng bước vững chãi theo vào bên trong. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt hắn, làm nổi bật nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt.

13

Khi Trung thu đến, tôi và Kỳ Phong đầu căng như dây đàn, cả đêm không ngủ yên được.

Sức khỏe hoàng thượng vẫn rất tốt. Bởi kỳ khoa cử tổ chức thuận lợi nên ông ấy còn ăn được thêm một bát cơm.

Tôi và Kỳ Phong hồi hộp chờ đến cuối tháng. Chỉ cần hết tháng này, sức khỏe hoàng thượng mà không làm sao thì tính mạng của chúng tôi sẽ hoàn toàn được bảo đảm.

Kỳ khoa cử mới kết thúc, ngũ hoàng tử đã rủ mọi người đi đánh xúc cúc (击鞠), là kiểu chơi trò polo thời nay.

An Hòa quận chúa lôi kéo tôi đi cùng, nhất quyết đòi dẫn tôi xem.

"Tam giáp tân khoa năm nay đều có mặt cả. Đặc biệt là trạng nguyên, nghe nói hắn ta tướng mạo khôi ngô, văn võ song toàn. Đi đi, đi nào, bọn mình đi ngắm cho đã mắt."

Tôi rất muốn đi, nhưng Kỳ Phong cũng có mặt, khó tránh khỏi việc chạm mặt nhau.

Quả nhiên, tôi chỉ vừa mới đặt mông ngồi xuống, ánh mắt Kỳ Phong đã liếc sang.

Ánh mắt nó u oán như đang tố cáo tôi trốn hắn ra ngoài ngắm mỹ nam.

Tôi cười ngại ngùng giả vờ thản nhiên dời mắt đi.

Có người hát hát xướng, trận đấu bắt đầu.

Quả đúng là anh tài trong khoa cử. Người nào người nấy dáng dấp thẳng tắp, phong thái oai hùng.

Hai đội trên sân tranh đấu hết mình. Đôi bên giằng co quyết liệt không ai chịu nhường ai.

Bỗng nhiên, một người từ bên sườn điều khiển ngựa, thoát khỏi vòng vây ghi một bàn thắng.

Nice shot!

Người kia mặt đẹp như ngọc, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ.

Nốt ruồi đỏ! Tôi như bị sét đánh.

Nốt ruồi đỏ đó tôi quá quen thuộc rồi, rõ ràng là nam chính Tạ Ngự Cảnh!

"Quả không hổ danh trạng nguyên!"

Hắn ta chính là tân trạng nguyên khoa lần này sao? Hắn trở thành trạng nguyên Đại Vũ triều rồi!

Tôi vui sướng tột độ, chẳng kịp quan tâm đến cuộc thi, chạy đến bên Kỳ Phong.

Anh ấy cũng đi về phía tôi, chúng tôi nắm tay nhau chia sẻ niềm vui.

"Thái tử và thái tử phi tình cảm thật tốt."

"Chẳng chịu xa nhau được một lúc, đúng là tuổi trẻ đáng quý."

Ở một góc khuất nào đó, tôi không kìm được mà bật cười lớn: "Trạng nguyên là nam chính kìa a a a a a."

"Đại Vũ không diệt vong rồi!"

Hai chúng tôi ôm nhau khóc.

"Thanh Hòa, đừng sợ, em không phải gặp ác mộng nữa đâu."

"Ông cũng không cần phải nhíu mày cau có nữa."

Mặc dù không ai nói ra nhưng từ khi xuyên không đến giờ, cái bóng tử vong vô hình luôn bao trùm lấy bọn tôi.

Mỗi khi đêm đến, tôi giật mình tỉnh giấc vì cơn ác mộng, Kỳ Phong sẽ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi, an ủi cho đến khi tôi ngủ lại.

Tôi cũng thấy bức chân dung nam chính mà Kỳ Phong nhờ người vẽ.

Chúng tôi đều chưa từng gặp nam chính, chỉ có thể nhờ họa sĩ vẽ theo những thông tin mô tả trong sách, cả bức tranh chỉ có nốt ruồi và tên khớp với nhau.

Nó đã bí mật lệnh cho ám vệ đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Tạ Ngự Cảnh. Cũng giống như mò kim đáy biển, không thấy chút dấu vết nào.

Bây giờ cuối cùng đã tìm thấy nam chính rồi.

"Chúng ta sống rồi . . . . . ." Tôi không kìm được tiếng khóc nghẹn ngào.

Kỳ Phong ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

Tôi cảm thấy có một luồng hơi ấm rơi trên trán mình.

Tôi đẩy nó ra: "Ông . . . . . . ông vừa hôn trộm tôi phải không?"

Nó lắp bắp: "Tôi . . . . . . Tôi . . . . . . Em nhìn thấy sao?"

"Em không thấy, nhưng em có cảm thấy rồi."

Tôi chỉ vào trán mình, rõ ràng chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng tôi lại cảm thấy nó ngày càng nóng rực.

Khuôn mặt Kỳ Phong nhất thời đỏ bừng: "Hôn vợ mình thì sao lại là hôn trộm. Rõ ràng là anh đang hôn một cách quang minh chính đại. "

Nói rồi, hắn tỉnh bơ như không, nắm lấy tay tôi, hung hăng hôn một cái lên mu bàn tay, ánh mắt nhìn tôi đầy nóng bỏng.

"Ack."

Mọi người xung quanh đều hít một hơi.

Tôi ngẩng đầu lên, không biết từ bao giờ mà mọi người hóng chuyện vây quanh nhìn tôi và thái tử.

"Thái tử điện hạ và thái tử phi quả nhiên là phu thê tình thâm. Chỉ mới xa nhau một chút thôi mà đã nhớ nhau rồi."

Nhị hoàng tử lên tiếng chọc ghẹo hai chúng tôi, còn nhóm công chúa quận chúa thì thẹn thùng nhìn chúng tôi.

Cái mặt mo này còn gặp ai được nữa.

14

Thân thế của Tạ Ngự Cảnh được điều tra rõ ràng. Người dân Tạ Vũ thôn từ nhỏ gọi anh là Tạ Hàng.

Tạ Ngự Cảnh là tên do thầy dạy anh ta đặt cho. Ngày thường không ai biết.

Chả trách tại sao chúng tôi không thể tìm thấy anh ta.

Tạ Vũ thôn là một trong những thôn làng mà tôi và Kỳ Phong đã bảo vệ khi cứu trợ lũ lụt ở huyện Nam.

Chúng tôi đã quan sát một thời gian. Tạ Ngự Cảnh trên triều luôn làm việc tỉ mỉ cẩn trọng..

Quả nhiên là trạng nguyên, Tạ Ngự Cảnh đã đề xuất rất nhiều phương án hữu dụng.

Ngay khi tôi nghĩ rằng y sẽ thể hiện tài năng của mình trên triều đình thì y lại đệ lên hoàng đế một bản tấu chương, mong muốn được điều đến huyện Nam nhậm chức.

Tạ Ngự Cảnh nói rằng đường thủy bị bồi lấp. Hằng năm lũ lụt xảy ra liên miên, san phẳng bờ đê, triều đình năm nào cũng tốn nhiều tiền mà vẫn không thể khắc phục được triệt để.

Y lớn lên ở vùng sông nước nên rất hiểu biết về sông ngòi, kênh rạch. Y cũng muốn thử sức, muốn xây dựng một con đê vĩnh viễn không bị phá vỡ.

Hoàng đế đồng ý.

Trước khi đi, Tạ Ngự Cảnh đến bái kiến tôi và Kỳ Phong.

Y khấu đầu hành lễ .

"Thần luôn muốn cảm tạ thái tử và thái tử phi. Cảm tạ hai người đã bảo vệ quê hương và gia đình thần".

Y có đôi mắt sáng, khí chất ôn hòa như ngọc, không có chút dáng vẻ khí thế cứng rắn, cô độc và quyết liệt miêu tả trong sách.

Khoảnh khắc này, tôi biết rằng số phận của chúng tôi không còn bị cuốn sách ràng buộc nữa, mà hoàn toàn do chính chúng tôi viết nên.

- Hết -