Chương 2 - TRÚC MÃ NHÀ TUI LÀ THÁI TỬ VONG QUỐC
3
Vào ngày mùng 3 tháng 5 năm Thiên Khải thứ hai tư, Thái tử Cơ Phụng cùng ái nữ của Thừa tướng là Thôi Thanh Hòa tử vong kỳ lạ tại Phượng Tường điện.
Nội bộ Đại Vũ, chỉ vì muốn ngồi lên ngôi vị Thái tử kia, các đảng phái tranh đấu, triều thần tính kế nhau không ngừng.
Huyện Nam xảy ra thiên tai lũ lụt. Triều đình cứu trợ không hiệu quả, dân chúng lầm than.
Vì vậy, khởi nghĩa các nơi liên miên bùng nổ, nước Đại Ấp láng giềng thừa cơ phát động chiến tranh.
Vào ngày Tết Trung thu, Đại Vũ Đế băng hà, tam hoàng tử Kỳ Liên đăng cơ xưng đế. Ba năm sau thì bị hai nam chính lật đổ, thành lập Đại Chu, thống nhất cả nước.
Tổng kết lại những mô tả về thân phận của mình trong sách, tôi và Kỳ Phong nhìn nhau.
Rồi cùng nhìn ra tấm biển trước cửa.
Phượng! Tường! Điện!
Tôi đen mặt.
Vừa sống lại chưa lâu, lẽ nào lại đi luôn lần nữa?
Ôi Chúa ôi, Người đùa con đúng không? Đừng hỏi sao tôi không gọi ông là cha nữa nhé.
Kỳ Phong bỗng nhiên nổi cơn thần kinh kéo tôi lại, kiểm tra tôi từ đầu đến chân.
Tôi hất tay nó ra: "Làm cái gì đấy? Cho dù sắp ch.e.t đi chăng nữa thì cũng đừng có giở trò lưu manh nha.."
Kỳ Phong nhìn tôi như con dở: "Bà có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Không có." Tôi xoa cổ: "Hơi sái cổ thôi có tính không?"
"Có lẽ chỉ cần thoát khỏi chỗ này, sống sót qua hôm nay, chúng tôi sẽ được an toàn." Kỳ Phong vừa xoa bóp cổ tôi vừa phân tích.
Hợp lý, trước tiên phải rời khỏi điện này cái đã..
Tôi kéo tay nó, chạy ra khỏi Phượng Tường Điện, cho đến khi ngoảnh lại không thấy nữa mới dừng lại.
Vừa định thở một hơi, bức tường bên cạnh bỗng nhiên đổ sụp.
May mà tôi nhanh tay lẹ mắt , kéo Kỳ Phong qua né được một kiếp.
Đi ngang qua cái cây, cây đại thụ to bằng mấy người ôm đột nhiên gãy đôi.
Mặt đường bằng phẳng, dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một hố sâu.
Quá quắt hơn nữa là một tảng đá to tướng cứ thế mà rơi từ trên trời xuống.
Ê này, cái này hơi quá đáng rồi nha?
Trong cung còn rơi được đá xuống nữa à?
Tôi và Kỳ Phong trốn trái né phải đến thở hồng hộc. Trời ơi, quả thật muốn chúng tôi không ch.e.t không được!
"Tiếp tục như thế này thì không ổn, dù không bị đập chết thì cũng chết vì mệt."
Kỳ Phong kéo tôi chạy về phía có người.
Chúng tôi chạy mãi, một đám mây đen tụ lại trên đầu. Ttiếng sét ầm ầm dí sau lưng.
Ngay khi tôi nghĩ sắp xong đời rồi thì trước mặt xuất hiện một nhóm người, hoàng đế ngồi trang nghiêm ở ghế trên.
Tôi mừng như điên, sống rồi!
Hai chúng tôi chạy về phía đám đông. Quả nhiên, sấm sét vừa nãy icòn treo trên đỉnh đầu, có thể đánh xuống bất cứ lúc nào. Giờ thì trời quang mây tạnh, mặt trời ló dạng.
4
"Các ngươi đang làm gì vậy?!"
Một tiếng gầm giận dữ làm tim tôi giật thót..
Kỳ Phong vô thức vòng tay qua trước người, che chở tôi sau lưng.
Một ông chú tầm trung niên để râu quai nón giận dữ đi đến, trừng mắt nhìn cánh tay Kỳ Phong đang nắm tay tôi.
Ồm tôi quên mất đây là thời xưa, nam nữ thụ thụ bất thân.
Tôi vội buông tay, giả vờ như không có gì xảy ra. Hoàng đế ngồi trên nhìn chúng tôi, gật đầu hài lòng: "Thừa tướng, nữ nhi của khanh và Thái tử dường như rất hợp nhau, vậy thì trẫm sẽ ban..."
Thừa tướng lập tức từ chối: "Hoàng thượng, nữ nhi vẫn còn nhỏ. Thần mong nó ở nhà với chúng thần thêm vài năm."
Tôi lén vỗ vỗ ngực.
Hú, may quá, may quá, suýt thì bị buộc cả đời cha Kỳ Phong này.
Về đến Thừa tướng phủ, cả đêm tôi không dám ở một mình.
Ngay cả đi nhà xí cũng phải kéo Xuân Đào đi cùng.
Đêm đến, tôi và Xuân Đào thức thâu đêm.
Cho đến khi, ngoài cửa truyền đến tiếng người đi tuần đêm –
Giờ Sửu canh ba, lời nguyền được giải.
5
Kỳ Phong thường tới tìm tôi, cùng tôi bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Việc hệ trọng nhất, chính là ngăn cản vụ mất nước.
Nếu không ngăn cản được, Kỳ Phong là thái tử, kiểu gì cũng sẽ ch.e.t.
Còn phụ thân hờ của tôi đường đường là tể tướng. Khi nam chính công phá kinh thành ông ấy đã giả vờ quy hàng, ám sát nam chính không thành. Thế là bị thuộc hạ của nam chính ch.é.m bay đ.ầu.
Giờ thân phận tôi đang là con gái ông ấy. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất định phải cứu ông ấy.
Thủ phạm gây ra loạn lạc là lũ lụt và dịch bệnh.
Kỳ Phong phụ trách ở trên triều, tìm kiếm nhân tài có thể trị thủy.
Tôi phụ trách ở dân gian, thu thập các loại sách y học và tìm kiếm các đại phu giỏi trị dịch bệnh.
Cứ thả đũa xuống là tôi chạy ngay ra ngoài, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Mỗi lần Kỳ Phong đến đón tôi, phụ thân hờ nhà tôi đều nhìn nó bằng ánh mắt muốn phun lửa.
"Tôi đã trao đổi với Lý Hàm bên Công bộ. Ông ấy rất chuyên về xử lí vấn đề vỡ đê, là người thích hợp".
Kỳ Phong và tôi ngồi trên xe ngựa, trao đổi thành quả thu được mấy ngày nay.
"Tôi cũng tìm được hơn trăm cuốn sách y học về cách điều trị bệnh dịch, hiện tại tiến triển thuận lợi".
Chúng tôi cười thầm, vỗ tay chúc mừng.
6
Lại một ngày khác, tôi và Kỳ Phong xong việc.
Vừa xuống xe ngựa, phụ thân đã nghiêm mặt, kêu tôi vào thư phòng.
Trên thư án chất đầy tập tranh. Ông ấy vung tay cái là trải toàn bộ các tập họa ra.
Tôi nhìn cái hiểu luôn!
Các công tử nổi danh trong kinh thành đều ở đây, ngày sinh tháng đẻ, tính cách, thói quen, thậm chí là những tật xấu không thể nói cũng được viết rất rõ ràng.
Tôi nhấc một bức lên xem. Ngay cả giám sát ngự sử Thẩm Trường Thanh cũng bị trĩ. y gu!
Nhìn không ra luôn. Hắn còn trẻ tuổi mà mặt lại nghiêm nghị như vậy, không ngờ cũng chịu khổ vì trĩ.
"Phụ thân, người đang làm gì vậy. Con không muốn lấy chồng, còn muốn phụng dưỡng cha nương lâu hơn."
"Phụ thân biết con yêu thái tử. Nhưng một khi vào cung thì khác nào chốn biển sâu, muốn ra vào tự do cũng không được."
Ông thở dài não nề, nói nặng lời: "Đây là tất cả các công tử tốt trong kinh thành. Con thích ai, cha sẽ vào cung xin hoàng thượng ban hôn."
"Con không cần ai cả."
Ông làm sao biết, việc tôi ở bên cạnh Kỳ Phong là để hoạch định về tương lai của Đại Vũ, làm gì có tâm trạng mà nói chuyện yêu đương.
7
Một bức hàm báo gấp rút tám trăm dặm khiến triều đình nổ tung.
Huyện Nam xảy ra nạn lụt.
Đến rồi, nạn lũ lụt khiến Đại Vũ diệt vong cuối cùng cũng đến.
Tối hôm nhận được biểu tấu, Kỳ Phong tiến cử Tổng đốc Công bộ, ngự sử Hà đạo Lý Hàm, đi trị lý nạo vét hà đạo.
Triều đình cũng nhanh chóng cấp phát lương thực cứu trợ, do Binh bộ Thị lang Triệu Trung phụ trách vận chuyển lương thực cứu tế.
Tôi nhận được thư của Kỳ Phong, sau khi về nhà đã bán hết đồ trang sức bằng ngọc, bình sứ tranh vẽ trong nhà, chỉ cần là đồ có giá trị tôi đều bán hết.
Kỳ Phong cầm ngân phiếu đến phủ tìm tôi, tôi cũng đem thành quả mình thu được ra.
Hai chục tờ ngân phiếu chồng lên nhau thành một chồng dày cộm, tràn ngập cảm giác an toàn.
“Tôi đi quyên lương.”
“Tôi đi mua thuốc.”
Chúng tôi phân công nhiệm vụ rõ ràng, cảm thấy có thể đẩy lùi trận lũ lụt lần này một cách triệt để.
Rất nhanh, chúng tôi đã bị thực tế vả mặt.
Lũ lụt được xử lý rất gọn ge. Nhưng lương thực lại cực kỳ thiếu thốn, vì vấn đề phân phối, nạn dân và quan phủ xảy ra xô xát, còn có cả người bị thương.
Ám vệ do Kỳ Phong cử đi vẫn luôn theo dõi tiến độ cứu trợ, thấy cảnh này lập tức bẩm báo.
"Theo tính toán thì số lương thực và nhân lực điều động đến đủ dùng một tháng, sao lại có thể thiếu lương thực được?"
Kỳ Phong đi qua đi lại trong phòng. Vốn dĩ tính hắn đã hướng nội. Sau khi được dạy lễ nghi trong cung lại càng thêm trầm tĩnh.
"Trăng sao gì. Do tham ô chứ sao. Mấy bộ phim truyền hình toàn chiếu như thế cả."
"Lương thảo có người tham nhũng, vậy thảo dược cũng có khả năng bị tham ô."
Kỳ Phong nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi phải đến đó tự mình xem xét."
Tôi nhảy dựng lên: "Tôi cũng đi!"
Vì thế, Kỳ Phong lấy thân phận là Tuần Sát Ngự sử bí mật rời kinh. Tôi đã chờ sẵn nó ở cổng thành.
"Hừ! Tôi biết ông sẽ trốn đi, không trốn được tôi đâu."
Nó bất lực lắc đầu, kéo tôi lên lưng ngựa: "Chúng ta phải tiết kiệm thời gian, chỉ có thể đi ngựa."
Được, tôi gật đầu.
Nó dùng áo choàng quấn chặt tôi dựa vào lòng. Vai nó rất rộng, lồng ngực rất ấm áp.
8
Thân là thái tử, lại kiêm chức Tuần Sát Ngự sử, Kỳ Phong đến Nam quận gi.e.t gà dọa khỉ, cách chức và xử lý một số quan lại địa phương.
Các quan viên khác không dám gây chuyện, công tác cứu trợ trôi chảy hơn nhiều.
Có rất nhiều nạn dân bị đau ốm. Mấy vị đại phu tôi đem theo khám bệnh từ sáng tinh mơ đến tối mịt.
"Con yên tâm, chú sẽ tìm cho con một gia đình tốt, đảm bảo không lo ăn mặc."
Kể từ khi đến Nam quận, mấy câu dụ dỗ của bọn buôn người tôi đã nghe không dưới một trăm lần.
Vơ tay cầm lấy một cây gậy, tôi đi đến chỗ kia..
Chỉ thấy một tên trông lấm la lấm lét đang kéo một cô bé định đi vào ngõ.
Tôi cầm gậy lên, vung một phát vào người hắn..
Hắn bị đánh một gậy, tức giận đuổi theo muốn đánh tôi.
"A Ngũ——" Tôi hét lớn.
A Ngũ đang phát cháo bỏ lại thùng cháo, như một ngọn núi chặn trước mặt tên kia
Nhìn thấy A Ngũ to cao gấp đôi mình, gã ta lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng bị A Ngũ xách cổ ném sang một góc cho ăn hành.
Tôi nắm tay cô bé và hỏi nhà cô bé ở đâu.
Cô bé chỉ ngơ ngác nhìn tôi: "Cháu muốn tìm bố cơ".
Tôi lại hỏi bố cô bé là ai, cô bé cũng không nói gì cả. Giống như một chú chim cút con bị dọa sợ.
Tôi thở dài, lại thêm một đứa trẻ tội nghiệp bị lạc mất bố mẹ.