Chương 9 - Trong Thôn Ngoài Thôn

[Chương 9]
Tháng năm hoa hòe nở, trái tim của bà Mã cũng rộ sắc xuân.
Bởi vì tân Hoàng hạ chiếu ân xá cho phủ Hưng Quốc công, trả lại phủ đệ và người hầu, trọng dụng con cháu Đỗ thị. Quốc công phu nhân cũng được sắc phong thành Trung Thuận phu nhân nhất phẩm.
Người của phủ Quốc công, cuối cùng có thể rời khỏi núi Tháp!
Hai năm qua sống ở thôn Đào Thủy, bà Mã ngày đêm lo lắng sợ hãi cho người thân, bây giờ khổ cận cam lai, được đoàn tụ với người nhà, tận hưởng niềm vui đoàn viên. Chỉ là…
- Chị gái, em không nỡ xa chị. Lần này cả nhà phải theo em về phủ Quốc công mới được.
Bà Mã mừng đến phát khóc, nắm chặt tay bà nội không buông. Bà ấy chỉ sợ lỡ buông tay là bà nội lại chuồn mất.
Thì bà nỗi vẫn muốn trốn hoài mà.
- Không đi được không? Nhà chị là dân chân đất, không biết lễ nghi, chỉ sợ làm phủ Quốc công mất mặt.
Bà Mã nổi giận, hiếm thấy mở giọng gàn bướng:
- Kẻ nào dám nói linh tinh sẽ thành kẻ địch của phủ Quốc công! Chuyện này chị không chối được đâu, bây giờ không phải lúc vụ mùa bận rộn, nhà mình phải nghe em, đi với em!
Tim gan bà nội run lên:
- Không đi không được à?
- Không đi không được!
- Vậy đi thôi?
- Đi!
Thế là dưới sự nửa ép buộc, nửa dụ dỗ của bà Mã, trừ Chi An sắp thi đồng sinh với cô và anh họ phải trông cửa hàng chưa đi được, cả nhà tôi đến phủ Quốc công ở chơi vài hôm.
Lúc đi, bà nội còn không quên mang theo bài vị của Chu di nương về phủ Quốc công.
Tôi biết, mấy năm qua bà nội vẫn nhớ ơn của Chu di nương.
Phủ Quốc công vẫn to đẹp, thậm chí còn huy hoàng hơn trong trí nhớ của tôi, thật sự làm tôi dạo gãy chân, ngắm hoa mắt.
Phủ Quốc công tiếp đón chúng tôi nhiệt tình, nhắc đến hôn sự giữa tôi và Vương Hành, Hưng Quốc công vuốt ria mép cười to:
- Thì ra là vậy, ha ha ha, được, được chứ. Cháu Hành đính hôn, phủ Quốc công được phục hưng, đúng là chuyện tốt thành đôi.
Dùng bữa xong, Thiếu phu nhân thân mật kéo tôi qua một bên, tặng cho tôi một miếng ngọc bội màu trắng:
- Đây là di vật của mẹ chị, bà bảo muốn để dành tặng con dâu, bây giờ nó là của em.
Tôi đang định từ chối, cô ấy lại nói thêm:
- Đời thằng Hành nhiều đắng cay, nhờ em, nó mới biết ngọt ngào. Về sau hai em nên hòa thuận. Chị biết lo lắng của em, em yên tâm, nhân duyên này của hai em, dù Ngọc hoàng đại đế xuống đây cũng không chia rẽ được.
Tôi: Ngọc Hoàng đại đế thì liên quan gì đến nhân duyên, đây là việc của Nguyệt lão mà!
Lúc vào kinh thành tôi mới biết, thì ra bấy lâu nay Vương Hành vẫn âm thầm trợ giúp Tam hoàng tử, anh chính là ví tiền của tân hoàng.
Tân hoàng ban cho anh một chức quan Tứ phẩm nhàn tản ở Hộ bộ, không gò bó anh, bổng lộc siêu dày, việc buôn bán của anh vẫn có thể làm tiếp.
Dù sao bạc trong quốc khố không bao giờ đủ, quỹ đen của tân hoàng cũng đang phủ mạng nhện.
Tóm lại là, ngài ấy nghèo, cực nghèo, còn nghèo hơn nông dân bọn tôi.
Quốc công phủ phục hưng, khách đến chúc mừng nối dài không dứt, Hưng Quốc công phiền không chịu nổi, bà Mã cũng phát bực.
- Đúng là thêu hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết rơi khó. Lúc trước phủ Quốc công bị tịch biên, đám người này lẩn như cá trạch, bây giờ lại giả ngu chạy đến, một đám mặt dày!
Bà nội cũng rất giận:
- Còn không à! Đến nông dân còn không làm được chuyện như vậy! Nghe nói còn có người mượn cớ ở lại không chịu đi.
Cha và mẹ tôi lần đầu đến phủ Quốc công, đi cũng không biết phải bước chân nào trước, Thu Muội to gan thì đã chạy nhảy tưng bừng khắp nơi rồi.
Nó dẫn theo An Chi, lúc trèo cây bắt chim, lúc lại chơi xích đu, hoa cỏ quý giá trong vườn đều bị nó vặt trụi hết
Đã thế con nhóc này còn mặt dày cứng miệng:
- Ngày xưa có Thần Nông thường bách thảo, bây giờ có Thu Muội vặt bách hoa. Ông Điền đã nói rồi, làm thầy thuốc phải dám vặt hoa bẻ cành mới được.
Tôi xách gậy lên rượt nó:
- Chị thấy em sắp điên thì có!
Thu Muội co giò chạy, còn vừa chạy vừa gân cổ:
- Ông Điền còn nói không điên không sống được!
An Chi bị bỏ lại thấy tôi giận đùng đùng bèn chạy tới dỗ:
- Chị cả đừng giận, em kể cho chị một bí mật nè, liên quan đến cậu em ấy.
Tôi hiếu kỳ ném gậy đi:
- Cậu của em hả?
An Chi ghé sát vào tai tôi:
- Hôm trước, trong vườn em nghe thấy có một chị bảo chị ta sẽ gả cho cậu, còn nói quá lắm thì cho chị làm thiếp.
Tôi ngẩn ra:
- Chị nào cơ?
- Là chị ở bên họ Thôi ấy. Mẹ chị ta dẫn chị ta đến ôn chuyện với mẹ em, em lén nghe thấy họ nhắc đến hôn sự của cậu và chị ta.
Tôi:...
Tin này hình như làm tôi giận hơn rồi.
An Chi thấy mặt tôi còn đen hơn lúc nãy, nghĩ mình nói sai cái gì nên quay lưng bỏ chạy, chạy đi vài bước lại chạy về.
- Chị cả, mấy lời đó do chị mặc váy vàng kia nói kìa.
Con bé chỉ vào hai bóng người trong vườn hoa, lấy lòng nói với tôi.
Tôi nhìn theo hướng con bé chỉ, cô gái váy vàng kia cũng nhìn thấy tôi. Ả ta ngẩn người rồi nở nụ cười tự đắc, kéo hai nữ hầu cao ngạo đi về phía tôi.
- Cô là Trần Xuân Muội hả?
Ả vênh mặt nhìn tôi từ trên xuống dưới, lấy ba phần kiêu ngạo, bảy phần coi thường hỏi.
Tôi cau mày cười khẩy:
- Không sai, tôi là Trần Xuân Muội, vợ chưa cưới của Vương Hành.
Ả nạt:
- Vợ chưa cưới không phải vợ.
Nụ cười của tôi càng sâu thêm:
- Đã vậy vợ chưa cưới hủy hôn càng không phải vợ.
Tôi tưởng là ai, hóa ra là tiểu thư kênh kiệu của Kỳ Châu Thôi thị.
Cái nhà này còn mặt mũi đến đây cơ à?
Lúc Vương Hành bị đuổi khỏi Vương thị, nhà ả quyết đoán từ hôn, bây giờ thấy Vương Hành thành bên ngoại của Hoàng tộc lại mặt dày chạy đến đòi nối duyên xưa cơ đấy.
Cái đám này còn thua chó ghẻ!
Nhưng tiểu thư Thôi thị từ nhỏ được nuông chiều vốn không coi tôi ra gì, ả dùng khăn che miệng lại nói:
- Cô phải tự biết thân biết phận, chẳng qua là con ả nhà quê, sao xứng với anh ấy? Nếu cô thức thời, về sau tôi còn bao dung được được cô, bằng không, hừ!
Tôi cố ý chọc giận ả:
- Còn nói chuyện xứng hay không à, sao mày biết tao không xứng với anh ấy?
- Cô! - Tiểu thư Thôi thị nào đã nghe lời thô bỉ như vậy bao giờ, vừa tức vừa thẹn, đến cổ cũng đỏ bừng.
- Bây giờ chẳng qua mày thèm thuồng phú quý quyền thế của anh ấy, chim trĩ đòi chắp cánh với phượng hoàng, mơ hão nó ở cái tầm.
Tôi càng nói càng rát:
- Nếu đã là người tao chọn, anh ấy trắng tay, tao ăn cám ăn trấu với anh ấy. Anh ấy có quyền có thế, tao sẽ bảo vệ anh ấy. Thiên kim đại tiểu thư chúng mày, mở mồm là phú quý quyền thế, lẽ nào bọn mày chọn chồng không xem nhân phẩm mà chỉ xem tiền tài gia thế? Thế thì có khác gì tự coi mình thành hàng hóa để bán đâu? Đầu óc có bệnh hả! Với lại, tao có phải chim trĩ, có xứng với phượng hoàng hay không liên quan gì đến mày? Còn đòi bao dung tao cơ à? Trời đất quỷ thần ơi, mồm ai mà thối thế, thối chết người rồi!
Dứt lời, tôi cũng cố ý bịt mũi, quay người đi.
- Há há há há!!!
Gà con An Chi không nhịn được phá lên cười ầm ỹ, tôi chớp mắt với nó, nó hiểu ý kéo tay tôi:
- Mợ ơi, chỗ này thối quá, mau dẫn An Chi đi thôi.
Tôi: An Chi này rất hợp ý Trần Xuân Muội tôi!
Bà nội và bà Mã nhanh chóng biết được chuyện này, làm hai bà lão tức đến xì khói.
- Đuổi, đuổi ngay! Về sau không cho đám họ Thôi đến đây nữa!
Thiếu phu nhân suýt nữa tức phát khóc tại chỗ:
- Hai mẹ con mặt dày này, con đã từ chối từ lâu rồi, họ lại không từ bỏ ý định, làm mất mặt thế gia đại tộc!
Bà nội hừ lạnh:
- Phu nhân nhà ngoại Quốc cữu mà, hấp dẫn quá còn gì. Họ thả sai thẻ đánh bạc, bây giờ hối hận xanh ruột!
Bà Mã vỗ đùi:
- Kết hôn! Mau cho hai đứa nó kết hôn! Bà mối này không đợi được nữa! Lúc nãy em đã xem lại hoàng lịch rồi, hai tám tháng sáu là ngày cực tốt, thời tiết vừa đẹp, chọn luôn ngày đó đi! Hôn sự của thằng Cần với Thủy Tú cũng làm luôn một thể, song hỉ lâm môn!
Bà nội mừng phát khóc:
- Vậy làm phiền em nhé.
Bà Mã cũng không nén được nước mắt:
- Đây là chuyện vui, hai bà già chúng ta khóc cái gì. Phải không Xuân Muội?
Tôi mắc cỡ ôm gò má nóng bừng, ngày hai mươi tám tháng sáu, chẳng phải tháng sau ư?
Ôi ôi, có phải gấp quá rồi không?
Tôi không sốt ruột chút nào đâu.
Bà Mã ở phủ Quốc Công chừng nửa tháng đã chịu hết nổi:
- Ngồi cả ngày nhức eo đau lưng, cả người nặng nề. Không được, tôi phải về thôn Đào Thủy.
Hưng Quốc công dở khóc dở cười:
- Bà coi đó là nhà mình thật à?
Bà Mã lườm ông ấy:
- Nhà chị tôi không phải nhà tôi sao? Khách khí cái gì?
Hôm sau, bà Mã ngồi xe ngựa về thôn Đào Thủy, còn dẫn cả… Hưng Quốc công theo.
Bây giờ Hưng Quốc công theo đuổi bà Mã nhiệt tình lắm, hai ông bà như đang hồi xuân ấy.
Hưng Quốc công nói:
- Vốn tưởng hai năm trước đã sinh ly tử biệt rồi, không ngờ được trời cao phù hộ để vợ chồng được đoàn tụ. Nếu đã vậy, không phụ trời xanh, về sau bà nó đi đâu, tôi đi theo đó.
Gia đình tôi đương nhiên vui mừng đón khách, nhất là cha tôi, tuy không nói câu khách sáo nào nhưng đã lo liệu chuyện dựng nhà.
Con rể và cháu dâu đều sắp vào cửa, về sau gia đình càng ngày càng đông, không nới rộng nhà thì không được.
Nghe nói nhà tôi lại muốn dựng phòng, trai tráng trong thôn Đào Thủy bèn kéo đến giúp đỡ.
- Anh Hai Trần không cần khách khí, trong thôn này ai chưa uống thuốc nhà anh?
- Phải phải, Thu Muội còn cứu mạng hai đứa con nhà tôi đấy.
- Thôi thôi đừng phí lời nữa, mọi người chuẩn bị khởi công đi, xong xuôi cho sớm để Xuân Muội còn lấy chồng! Nói trước nha, đám cưới nhớ mời bọn tôi mấy ly rượu mừng đấy.
Cha tôi xúc động đỏ mặt tía tai, gật đầu lia lịa:
- Uống, uống chứ, mời mọi người cùng đến. Đảm bảo rượu đủ, thịt cũng đủ, không thiếu ai cả.
Hưng Quốc công cũng định xắn áo góp vui:
- Già này cũng giúp được, dù sao cũng chặt cây ở núi Tháp suốt hai năm đây.
Bà Mà túm ông ấy về:
- Già rồi xương cốt yếu đừng cậy mạnh, ông ra tiền là được.
- Ha ha ha, tiền thì dễ, tiền thì dễ thôi.
Bên này vừa có tiền vừa có nhân lực, phòng mới xây rất nhanh. Bên khác, đám cưới giữa tôi và Vương Hành, anh họ và chị Thủy Tú cũng sắp xếp gần xong rồi.
Chỉ chờ ngày lành đến.
Trước ngày kết hôn, tâm trạng tôi bỗng nhấp nhổm, lo mãi không yên.
- Anh thích em ở điểm nào thế?
Tôi ngơ ngác ngồi trên bờ ruộng, gió thổi tung tóc mai, thỏ thẻ hỏi Vương Hành.
Vương Hành giúp tôi vén tóc ra sau:
- Vừa nhìn thấy em, anh đã yên tâm rồi. Vì anh biết, dù mai này khó khăn hoạn nạn, em cũng không chê mà ở bên anh. Anh nghĩ, cưới xong, chúng ta ở lại thôn Đào Thủy, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi ngủ. Trồng trọt, bán mì vằn thắn, bạc đầu giai lão, cũng rất tốt.
- Lẽ nào anh không để tâm đến tương lai mình sao?
Anh cưng chiều nhéo mũi tôi:
- Đồ ngốc này, gần vua như gần cọp. Bị xét nhà, bị lưu đày, gặp động đất, nhiễm ôn dịch, qua nhiều lần sinh tử như vậy, vinh hoa phú quý trong mắt anh đã thành bụi mùi. Những thứ tục tằng đó, sao sánh được bên cạnh có người vợ dịu dàng đảm đang chứ.
Giọng nói của anh thật dịu dàng, tình cảm mênh mang, như rượu ngon mộng đẹp, cả đời tôi nguyện say sưa không tỉnh lại.
Hôm ấy, gia đình phủ Quốc công, nhà ngoại Vương Hành, đồng liêu trong chiều, dân thôn Đào Thủy, học sinh thư viện Cô Trúc, thầy thuốc già, anh Lưu đều đến tề tựu.
Dưới cây hòe lớn xếp hẳn sáu mươi bàn tiệc, rượu thịt bưng lên không ngừng, người ngồi cười nói đông vui.
Tân hoàng và Hoàng hậu vốn cũng muốn đến góp vui nhưng quy củ trong cung rất nhiều, cuối cùng lại lỡ hẹn.
Nhưng họ nói, trong cung sẽ có người thay họ mang bất ngờ đến.
Nhà chúng tôi rất hiếu kỳ, không biết bất ngờ gì nhỉ?
Trong đám tiệc, có một ông mập vừa lùn vừa đen. Ông mập kia ăn ngon mặc đẹp, đang ngồi cạnh lý chính tán gẫu ngất trời.
- Ông anh này, anh làm Lý chính bao nhiêu năm rồi?
Bác Lý chính đắc ý bấm tay tính toán:
- Được hai mươi năm rồi đấy!
- Ồ, vậy hai mươi năm này ông anh thấy thế nào?
- Sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình, cực kỳ tốt đẹp.
Ông mập cười tít mắt, nốc sạch chén rượu:
- Nói vậy, Thái thượng hoàng chấp chính cũng được chứ?
Lý chính uống hai chén rượu, đã hơi ngà ngà say rồi:
- Cũng tàm tạm, chỉ cái hay đổi niên hiệu thôi, hơi phiền chút.
- Ha ha, phải phải, cũng chẳng biết làm thế làm gì.
Hưng Quốc công nghe mà cứng hết cả người, tay cầm đũa còn hơi run. Bàn khách quý ai nấy cúi đầu tập trung ăn, làm như không nghe thấy, nhưng tôi thấy rõ họ nơm nớp lo sợ.
Thôn Đào Thủy không có quy củ không cho cô dâu vào tiệc, vén khăn voan, uống rượu giao bôi xong, tôi tò mò hỏi Vương Hành:
- Ông lão lúc nãy là thân thích nhà anh à?
Vương Hành kinh ngạc lắc đầu:
- Anh còn tưởng thân thích nhà em cơ. Lúc nãy anh nghe ông ấy nói, thôn Đào Thủy non xanh nước biết, ông ấy đột nhiên muốn ở lại không đi nữa.
Tôi cười:
- Dưỡng lão ở thôn Đào Thủy là tốt nhất đấy. Có điều nói đi nói lại, em thấy vị này tuy mặc quần áo vải nhưng trên người lại tỏa ra khí chất vương giả, trong cung nói có kinh ngạc lớn, không phải ông ấy đây chứ?
Mặt Vương Hành lập tức trắng bệch:
- Ý em là? Ôi, Long vương này miếu nhà mình sao tiếp nổi?
- Hì hì, ông ấy không nói, chúng ta cũng coi như không biết là được. Em không ăn trộm không ăn cướp, làm người lương thiện thì sợ gì chứ.
- Vợ nói phải, về sau chồng nghe vợ hết.
Tôi: Vào vai nhanh gớm nhỉ.
Trong các khách mời, đám học sinh của thư viện Cô Trúc là ồn ào nhất, dù sao cũng là một đám thiếu niên trẻ trung máu nóng, uống vào mấy ly rượu là không nhịn được.
Trong đó có một vị thiếu niên, được mọi người gọi là tài tử bậc nhất thư viện Cô Trúc, mọi người đều đang trêu cậu ấy.
- Chẳng phải cậu từng viết hẳn một bài thơ cho tiệm mì vằn thắn, còn đặt cho cô dâu biệt danh “tiểu Tây Thi bán vằn thắn” đấy sao? Hôm nay sao chỉ mải uống rượu thế?
Thiếu niên kia hơi say, liếc xéo mọi người:
- Vậy tôi đọc một bài vè nhé?
Mọi người đồng thanh:
- Được, được. Đọc một bài đi!
- Được!
Thiếu niên nhấc cao bầu rượu, loạng choạng đứng dậy, vẩy tay áo bảy bước thành thơ.
“Liên bần tể khốn cứu cơ khát,
Ngẫu sinh phật tâm kết thiện quả,
Phúc căn na thị bằng thiên tạo,
Cộng chúc lương duyên bả tửu ca.” (*)
Tôi và Vương Hành lập tức phun ngụm rượu vừa uống vào ra:...
Thơ hay thơ hay!
Đúng là một bài thơ đơn giản dễ hiểu, làm mọi người không khỏi vỗ tay!
[Hết truyện]