Chương 8 - Trọng Sinh Làm Đứa Trẻ Sói
Cả nước có mười ba châu phủ, ta mở ở trung tâm mỗi châu phủ một cửa hàng bách hóa, và ở huyện thành phồn hoa nhất mỗi phủ cũng mở một cửa hàng. Đến đây, thu nhập của ta đã đạt một triệu lượng bạc mỗi năm.
Các huyện thành còn lại, ta áp dụng chế độ “nhượng quyền”. Cổ đông chỉ cần đầu tư, ta cung cấp toàn bộ cơ sở vật chất và nhân sự. Mỗi năm ta lấy một phần mười lợi nhuận làm phí dịch vụ.
Khi số chi nhánh trên cả nước đạt một trăm, riêng phần trích lợi nhuận của ta đã lên đến năm mươi vạn lượng bạc một năm.
ta không ngừng mua điền sản, bất động sản, không ngừng mở rộng đội thuyền, không ngừng chen chân vào các ngành nghề khác nhau.
Cuối cùng, năm ta hai mươi lăm tuổi, ta đạt được thu nhập hằng năm một ngàn vạn lượng bạc.
Có lẽ tâm nguyện đã hoàn thành một nửa, ta bắt đầu chú ý nhiều hơn đến chuyện đời thường.
A Hạ sớm đã có phủ đệ được ban tặng, mấy năm nay ta vẫn luôn sống trong phủ của nó.
Nay A Hạ đã hai mươi tuổi, theo quan niệm xưa thì đã là nam tử lớn tuổi chưa lấy vợ, đến tuổi nên thành thân.
Thế nên, ta dự định sẽ dọn ra ngoài ở, bằng không chờ đến khi A Hạ cưới vợ rồi, e rằng em dâu sẽ không ưa ta.
Con người quý ở chỗ biết tự hiểu mình.
Bữa cơm ta hôm ấy, ta nói: “A Hạ, ta muốn mua thêm một căn nhà rồi dọn ra ngoài ở.”
Tay gắp thức ăn của A Hạ lập tức khựng lại, nó buông đũa, đôi mắt nhìn ta chằm chằm không rời: Tại sao? Có phải đệ làm gì không tốt sao?”
ta cũng vội vàng đặt đũa xuống: “Không, không phải, chỉ là đệ đã hai mươi tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện cưới vợ. Ta rốt cuộc cũng không phải tỷ tỷ ruột của đệ, ở chung như thế này coi sao được.”
“Tỷ đừng đi, đệ không cưới vợ.”
ta bật cười: “ Đệ nói gì ngốc thế, làm gì có chuyện một thám hoa lang đường đường chính chính mà không cưới vợ. Bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ đệ suốt những năm qua đồ ngốc, sao cứ chẳng hiểu chuyện vậy.”
“Ta không phải đồ ngốc! Ta có cô gái mình thích rồi!” A Hạ dường như tức giận.
“Hả? Đệ có cô gái mình thích? Là con nhà ai? Sao không nói sớm? Để ta đi dạm hỏi cho đệ!” ta vui mừng nói.
“Chính tỷ mới là đồ ngốc!” A Hạ bất ngờ đứng bật dậy, bỏ cả bữa cơm, đi thẳng.
“Này, đệ đi đâu vậy?” Thằng nhóc này càng lớn càng vô lễ, nói chuyện với tỷ tỷ mà thế sao.
Thôi mặc kệ nó, ngày mai ta đi xem nhà.
11
Ngày hôm sau, ta vừa ra cửa định đi xem nhà, thì gặp A Hạ đang từ ngoài cửa trở về.
“A Hạ, hôm nay sao về sớm vậy?” ta vui vẻ chào nó.
“Tỷ đi đâu?” A Hạ hỏi ngược.
“ta đi xem nhà mới chứ còn gì nữa.”
“Không được đi.” A Hạ nắm chặt tay ta, kéo thẳng về phòng.
“Này, này, này, đệ làm gì thế? Cái thằng chết tiệt này, càng lớn càng không nghe lời.”
A Hạ vừa vào phòng liền “rầm” một tiếng đóng sập cửa, dọa đám hạ nhân phải né ra xa.
“Ta không còn là trẻ con nữa!” Thằng nhóc quát ta.
ta đưa tay muốn xoa đầu nó như trước kia, nhưng không với ta nữa, đành vỗ lên cánh tay nó: “Được, được, được, đệ không phải.”
A Hạ dường như vẫn chưa hài lòng, nhíu chặt mày nhìn ta.
Đột nhiên, nó kéo mạnh tay ta, ôm chặt ta vào lòng.
ta thoáng chốc bị dọa ngẩn người, một lúc sau mới nghĩ: chắc nó đang làm nũng thôi.
Thế là ta vỗ lưng nó, dịu dàng nói: “A Hạ ngoan, A Hạ ngoan, đừng giận mà.”
Không ngờ, nó lại ôm ta càng chặt hơn, bất lực gọi: “A Chỉ!”
ta gõ lưng nó: “Không lễ phép, gọi tỷ tỷ.”
“A Chỉ!”
Đúng là thằng nhóc, chẳng lễ phép gì cả. ta trợn trắng mắt trong lòng nó, mặc nó muốn sao thì sao.
“A Chỉ!” Nó lại gọi.
ta đáp: “Ừ.”
“A Chỉ!” Nó tiếp tục gọi.
ta lại đáp: “Ừ.”
“A Chỉ!” Nó lại, lại, lại gọi.
Lần này ta thực sự nổi cáu: “Có gì thì nói đi!”
“Ta thích tỷ.”
Đến lượt ta chết lặng.
“Ta thích tỷ.” A Hạ nới lỏng vòng tay, nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc nói: “Cô gái ta thích chính là tỷ. Ta sợ tỷ không chấp nhận, nên trước giờ không dám nói. Nhưng giờ tỷ lại định rời xa ta, ta không thể không nói nữa.”
“Đợi đã…” ta ngăn nó: “Nhưng ta lớn hơn đệ năm tuổi.”
“Ta không để ý.”
“Nhưng… ta là tỷ của đệ .”
“Cũng đâu phải ruột thịt.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nữa! Ta thích tỷ! Lấy ta đi! A Chỉ.”
“Ta…”
Cho đến ta khi nằm trong chăn, ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Chẳng phải ta đang “trâu già gặm cỏ non” sao?
Có tính là tự mình nuôi lớn một “chồng nuôi từ nhỏ” không?
A Hạ cái thằng này đúng là người âm thầm làm chuyện lớn, ta không có bát tự sinh thần cụ thể, nó lại tự cầm bát tự của mình chọn một ngày lành.
Cho đến lúc che khăn hỉ lên đầu, ta vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Ngày thành hôn, có rất nhiều gia quyến các phủ ta dự. A Hạ là thám hoa năm nay, lại là người được Hoàng thượng sủng tín, có không ít người ta nịnh bợ nó.
ta cùng A Hạ nâng rượu mời từng bàn quan khách. Đúng lúc ta đi ta bàn của Thị lang bộ Hộ, một tỳ nữ sơ ý làm đổ rượu lên áo ta.
Tỳ nữ ấy là nha hoàn thân cận của phu nhân Thị lang, phu nhân Thị lang vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, là tỳ nữ nhà ta vô lễ, mạo phạm phu nhân.”
“Không sao, ta đi thay một bộ y phục là được.” ta mỉm cười trấn an.
“Để mụ mụ nhà ta đi theo cô nhé, là ta dạy dỗ không chu đáo, xin cho ta tỏ chút thành ý xin lỗi.” Phu nhân Thị lang ôn hòa nói.
ta không tiện từ chối, đành gật đầu.
Trong phòng, vốn ta nghĩ đây chỉ là lời khách sáo của phu nhân Thị lang, ai ngờ mụ mụ ấy thật sự tự tay thay áo cho ta.
Mùa hè áo mỏng, ngay cả áo lót cũng bị ướt. Bỗng nghe phía sau vang lên một tiếng kinh hô.
Lão mụ mụ ấy nhìn vết bớt hình bươm bướm trên lưng ta, trông vô cùng kinh ngạc.
ta là người xuyên thai, tự nhiên có ký ức. Nhìn dáng vẻ mụ mụ ấy, phu nhân Thị lang hẳn chính là mẹ ruột của ta.
Nhưng nghe nói nhà Thị lang có một công tử đồng tuổi với ta, ta đoán, đây nhất định là một màn “mèo rừng đổi thái tử”.
Người bỏ rơi ta, ngày hôm qua không thể giữ.
Khi xưa bà ta không cần ta, hôm nay ta cũng sẽ không nhận bà ta.
Đời này, ta tự có hạnh phúc thuộc về mình.