Chương 4 - Trộm Trứng

4.

Ta chậm rãi cởi áo choàng dài tay bên ngoài ra, lấy một cái chén nhỏ.

Thật ra ta vốn là một ngọn cỏ dưới chân núi Quỳnh Dao, sư tôn đi khắp thế gian, vô tình mang theo ta trở về, sau này ta mới biến hóa thành người.

Thân thể ta hấp thu linh khí trời đất mới có thể biến thành người, nên ngay từ đầu trên người đã có vô cùng nhiều linh khí.

Duy chỉ sư tôn với biết nguồn gốc của ta, vậy nên cũng chỉ ông ta mới biết linh lực của ta bây giờ gần như bằng không. Giờ sống hay chết phó mặc cho trời đất.

Thời điểm con dao sắc bén cắt ngang ngực, ta thở hổn thển như thể cả thân thể đang bị xé rách ra thành từng mảnh.

Giống như có một con mãnh thú với móng vuốt sắc nhọn xuyên qua ngực ta, cắt trái tim ta thành hàng triệu mảnh.

Đau quá!

Chờ cho máu chảy non nửa chén nhỏ, ta run run rẩy rẩy đưa chén máu lại gần quả trứng.

Trứng rắn vừa đánh hơi thấy mùi máu tanh đã nhanh nhẹn hướng về phía bên bờ, chui vào trong chén.

Ta ném con dao sang một bên, dựa vào bờ thở hổn hển, nhìn trứng rắn vùng vẫy trong chén máu.

Non nửa chén máu nhanh như chớp bị quả trứng rắn hút sạch sẽ, ta giương mắt nhìn quả trứng, thầm nghĩ tới quả trứng rắn khát máu kia, không biết là tiên vật hay vẫn là ma vật.

Nhớ tới vết thương trên ngực, ta vội đứng dậy đi băng bó, ôm theo quả trứng vào trong ngực đi đến nhà ăn.

Vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy mấy đệ tử tông môn đang xì xào bàn tán bên trong: “ Ta nghe nói đại tỷ bây giờ không khác gì phàm nhân.”

Đệ tử béo bên cạnh tiếp lời: “ Lời của ngươi có thật không? Đại tỷ kiêu ngạo như vậy, nếu không khác gì phàm nhân thì chắc chắn sẽ phải trả giá đắt đấy, có khi nào phải chết không?”

Ta nghe mấy lời không có chút ý lo lắng nào của đám đệ tử, có vẻ như bọn họ nghe tin ta mất tu vi lại hả hê nhiều hơn.

“Chắc chắn mà, ta nghe sư muội nói sư tỷ bây giờ căn bản không có linh lực.”

Đệ tử vỗ vỗ vai đệ tử béo bên cạnh, cợt nhả nói: “ Ngươi không để ý sau khi xuất quan, nàng ta tới nhà ăn càng ngày càng nhiều sao.”

Đệ tử béo chép chép miệng: “ Phiền nhất là nàng ta lúc nào cũng tự coi mình thanh cao hơn người khác, đến bây giờ vẫn muốn hơn thua cùng với tiểu sư muội. Ta nghe nói tiểu sư muội bây giờ đang ấp nở trứng phượng, sau này có thể sẽ gả cho phượng hoàng thần quân.”

Lời này vừa dứt, ta cảm giác con rắn trong quả trứng vừa lăn một vòng.

Chân trước vừa bước vào nhà ăn, không gian vốn đang huyên náo lập tức im lặng như tờ.

Ta bước thẳng tới cầm lấy phần ăn rồi rời đi, chưa đi được bao xa đã nghe tiếng đệ tử kia vọng đến: “ Có vẻ như nàng ta vẫn nghĩ rằng mình còn là tiên tử, không biết tự nhìn xem bản thân không còn một chút tiên khí, so với yêu nữ mà ta từng gặp thậm chí còn không xinh đẹp bằng.”

Đệ tử béo nhỏ giọng khuyên: “ Nói nhỏ chút, đại tỷ còn chưa đi xa đâu.”

Đệ tử kia lập tức cao giọng hơn: “ Ta đây là cố tình nói to cho nàng ta nghe thấy.”

Đệ tử mặc thanh y đó tên là Danh Dương, ba năm trước, thời điểm nghe nói ta muốn đi Ma Vực còn cố tình tới tìm ta một lần, ngỏ ý muốn đi cùng ta.

Ta liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn, chẳng qua là muốn tranh giành một chức vị ở tông môn mà thôi.

Thế cho nên, ta từ chối hắn.