Chương 3 - Trộm Trứng

3.

Sư muội đứng bên cạnh cũng không muốn kém miếng, chen lời: “ Sư tỷ, chúng ta đều được sư tôn thương xót thu lưu vào tông môn, Lạc Thần Sơn là nhà của chúng ta, tỷ không nên phân rõ chuyện ta ngươi thế được.”

Lâu không gặp, tu vi của cô ta thì không thấy cao lên ngược lại cái kiểu nói đạo lý thì lại cao hơn hẳn một bậc.

Ta bình tĩnh đáp lại: “ Là ta mang linh dược về tông môn từ núi Côn Lôn.”

“ Bùa hộ mệnh mà mọi người trong tông môn hôm nay đang dùng cũng là do một tay ta tu luyện.”

“ Bậc thang lên núi cũng là do một tay ta dùng búa đục từng bậc một.”

“ Ta ngược lại muốn hỏi, sư tôn, người dùng pháp bảo của người có thuận tay không?”

Linh kiếm bên người sư tôn nghe thấy mấy lời này của ta rung rung như muốn đáp lại, đến thần kiếm mà sư tôn đang dùng cũng là do ta dùng mạng mình cướp lấy từ miệng ác long thượng cổ.

Ta còn nhớ khi ấy, sư tôn ra vẻ đạo mạo nói lo rằng sợ ta không khống chế được thần kiếm nên đứng ra thay ta bảo quản.

Nếu là người bình thường lập được công lao lớn như ta thì đã sớm lên làm trưởng lão rồi, còn ta thì sao? Không gì cả.

Sư tôn nói ta còn trẻ, còn cần phải mài dũa nhiều, sợ ta lên mình kiêu ngạo.

Giờ linh mạch ta bị đứt đoạn, không thể hấp thu được linh khí, không khác gì phàm nhân.

Sư tôn cứng người, gượng gạo chống chế: “ Tông môn là đại gia đình, hôm nay ngươi muốn phân rõ rạch ròi như vậy đúng không? Cánh cứng cáp rồi đúng không, ngươi đây là muốn ra ngoài tự lập ra tông môn đúng không?”

Ta quỳ xuống: “ Ý của đồ nhi không phải như vậy.”

Ta biết rõ ràng tình huống của mình hiện tại, giờ này chỉ cần ta rời khỏi tông môn nửa bước thôi, kẻ thù bao năm qua của ta ngoài thiên hạ sẽ lần lượt hỏi thăm cái mạng nhỏ này của ta sau đó cái mạng nhỏ này cũng chếc chắc.

“ Trọng Linh, ta biết hiện tại thân thể ngươi yếu ớt nên nhạy cảm, ta cũng không vui vẻ gì. Hai mươi năm trước ta mang ngươi về từ vách núi nuôi nấng. Ba năm trước ngươi ngất xỉu trước cổng tông môn, người mang ngươi về chữa trị cũng là ta. Từ đầu tới cuối ta không phải mong chờ ngươi báo ân, chúng ta đều là người tu luyện không coi trọng lợi ích, mọi người thương ngươi, nghĩ cho ngươi nên mới để ngươi gánh vác trọng trách ấp trứng thần. Nếu có cơ hội, quả trứng này thuận lợi nở ra, nó sẽ coi ngươi là chủ nhân. Nhưng nếu…….”

Ta không thèm đợi ông ta nói xong đã cắt lời: “ Sư muội, ngươi chọn trước đi.”

Ánh mắt của sư muội đảo qua đảo lại, vội vã lên tiếng: “ Nếu vậy thì muội sẽ chọn quả trứng bên tay trái sư tôn. Cảm ơn sư tôn.”

Ta ôm chặt quả trứng rắn trong tay, âm thầm thở dài.

Quả trứng rắn trong tay ta giống hệt một quả trứng bình thường. Mà ta bây giờ cũng giống hệt người bình thường.

Sư tôn biết ta không có tiên căn bất tử, nhưng lại nhìn trúng sự nỗ lực không quản khó khăn của ta nên mới nhận ta làm đồ đệ.

Ta mang quả trứng rắn về hang động lạnh băng của mình, để nó cùng mình ngâm trong hồ nước lạnh.

Trước đây trong tông môn có người bị thương đều được ăn linh dược cỏ tiên, nhưng đến lượt ta thì lại không có.

Tác dụng ngâm nước lạnh chữa thương gần như bằng không, gần như không bao giờ có người bẻn mảng tới đây.

Trứng rắn ngâm trong hồ nước giống như không hề có linh khí.

Trước khi ta đi ra khỏi đại điện, sư tôn đã kịp ngăn ta lại.

Ông ta nói linh mạch của ta đứt đoạn, con đường tu luyện của ta cũng kết thúc mà cũng không bao giờ có thể trường sinh bất tử, nếu quả trứng này nở ra không phải là linh thú thì trưởng lão trong tông môn sẽ đuổi ta khỏi đây.

Đồng nghĩa với việc kể từ khi đó ta không cần phí thời gian vô ích ở Lạc Thần Sơn nữa.

Mà Lạc Thần Sơn cũng sẽ không sẵn lòng bảo vệ ta.

Quả trứng rắn dần dần nổi lên trên mặt nước, chậm chậm hướng về phía ta.