Chương 13 - Trở Về Thời Gian Để Đưa Mẹ Về
17
Tết vừa qua ba người chúng tôi cùng rời khỏi làng.
Vì lập công trong nhiệm vụ, Lâm Xuân Lai được thưởng một suất làm công nhân chính thức tại nhà máy thép trên thành phố.
Cả hộ khẩu nhà tôi cũng theo đó mà chuyển lên phố.
Ngay khi vừa đặt chân vào thành, ông bán một con cá vàng lớn trong bộ sính lễ từng chuẩn bị cho tôi, đưa tôi đến bệnh viện lớn.
Tay tôi hình như đã tốn không ít tiền chạy chữa, khắp nơi, hết thành phố này đến thành phố khác, nhưng có vẻ vẫn không chữa được dứt điểm.
Tôi thì không cảm thấy gì nhiều, chỉ biết đến lúc tháo nẹp ra thì sinh hoạt hằng ngày chẳng bị ảnh hưởng mấy. Thế mà cả bố và anh Phong lại cứ lo lắng, không cho tôi đụng tay vào việc gì.
Việc ở nhà máy, bố tôi chỉ xem là tạm bợ.
Sau khi chính sách cởi mở hơn, ông nhường công việc ở nhà máy thép cho con trai cả của bác trưởng thôn – người từng học hết cấp hai, từng làm ghi sổ điểm trong làng, sau này đất đai khoán về tay thì thất nghiệp. Cũng coi như là đền đáp ơn nghĩa giúp đỡ gia đình tôi trước kia.
Còn ông thì bắt đầu làm ăn.
ông là người lanh lợi, giao thiệp rộng, quen đủ cả ba giáo chín nghề. Con mắt cũng tinh đời, chỉ một thời gian ngắn đã gom được số vốn lớn.
Vì trong lòng ông vẫn luôn ám ảnh hình ảnh tôi nằm co ro trong căn nhà sắp sập giữa trời tuyết năm đó, nên hễ có tiền là ông đi khắp nơi mua nhà, rồi lại kiếm tiền, rồi lại mua thêm nhà.
Tất cả nhà cửa đều đứng tên tôi, chỉ vì sợ một ngày nào đó, tôi lại bị ai đuổi ra ngoài, không có chốn dung thân.
Nhà cũ dỡ ra lại được đền nhà mới, rồi nhà mới lại đền tiếp, nhà nối nhà.
Đến khi tôi tốt nghiệp đại học và kết hôn với anh Phong, lúc kiểm lại tài sản trong nhà, mới phát hiện số sổ đỏ đã lên tới một con số đáng sợ.
Năm 2000, tôi học xong cao học, ở lại trường giảng dạy. Còn anh Phong thì nhảy lớp liên tục, lấy xong tiến sĩ, vào viện nghiên cứu ở thủ đô.
Chúng tôi cùng nhau định cư tại thủ đô, sống trong một căn tứ hợp viện ba dãy nằm ở khu nhì hoàn, đứng tên tôi.
Hôm ấy, ba dẫn tôi đi bàn giao giấy tờ thuê một căn nhà mới được đền bù ở ngoại ô thành phố.
Lúc rời đi, vừa hay gặp một người đến hỏi thuê.
Là một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, dẫn theo một cô gái trẻ mặc váy sơ mi trắng. Bà ấy chìa bàn tay phải cụt hai ngón ra, vừa nói chuyện với người môi giới, vừa kể khổ:
“Chỉ thuê một phòng đơn thôi, không giảm thêm chút nào được sao?”
Bà ấy còn than rằng con gái mới ra trường, xin việc khó khăn biết bao, hai vợ chồng đều là công nhân thất nghiệp, cuộc sống rất vất vả, vân vân.
Tôi dừng lại nhìn bàn tay ấy hai giây, rồi nhìn lên mặt bà.
Ngũ quan vẫn còn đôi nét quen thuộc trong ký ức, nhưng có lẽ vì những năm qua quá lao lực, so với ba tôi giờ đây sự nghiệp thành công, khí thế rạng ngời, thì dường như đã là hai thế hệ.
Chúng tôi không dừng bước.
Bố tôi cười hỏi:
“Muốn ăn gì nào? Về nhà bố nấu.”
Bao năm nay, cả bố và anh Phong luôn xót tay tôi, làm hết mọi việc trong nhà, không cho tôi đụng tay vào bất cứ việc gì nữa.
Tôi như mọi lần, ríu rít gọi một loạt món ăn.
“Anh Phong bảo dạo này không tăng ca, sẽ về ăn cơm cùng chúng ta mỗi ngày.”
“Thế thì còn gì bằng…” Ba tôi cũng cười thật vui.
Từ ngày ấy, ba người chúng tôi vẫn luôn quấn quýt không rời, chẳng còn ai chen chân được vào nữa.
Người môi giới và người đại diện đi cùng ba tôi thở dài cảm thán:
“Ông Lâm có mấy căn nhà ở thủ đô mà vẫn tự tay vào bếp nấu cho con gái ăn, thương con gái thật đấy!”
“Gì cơ, mấy căn lận à?” Người môi giới kinh ngạc.
Một giọng nữ trẻ vang lên: “Mẹ, sao mẹ khóc vậy?”
“Thật sự đã là giá thấp nhất rồi, không thể hạ hơn nữa đâu.” Người môi giới tưởng vẫn đang mặc cả giá, đành thở dài.
“Không sao đâu, mắt mẹ… bị bụi bay vào thôi.”
Tôi nghe thấy giọng nói mơ hồ từ ký ức, đã nhạt nhòa theo thời gian, lại một lần nữa vang lên.
Tôi khoác tay bố, bước đi không ngoái lại, khẽ mỉm cười với ông.
Tôi không hỏi gì thêm.
Bà ấy vì sao bị thương, tay vì sao mất ngón – với tôi bây giờ, chẳng còn quan trọng nữa.
Chúng tôi, đều đã có cuộc sống riêng.
Không dây dưa.
Vậy là tốt rồi.