Chương 7 - Trở Về Ngày Thi Đại Học
Ánh mắt tôi dừng lại ở ngọn đồi phía xa, nơi có mấy cô gái mặc Hán phục đang chụp ảnh, váy tung bay trong cát bụi.
Tôi bỗng nhớ lại năm mười hai tuổi, mẹ Hàn từng quỳ ở huyền quan nhà tôi, cầu xin phụ thân tôi cho Hàn Dật một cơ hội đi học.
“Dì à.”
Tôi ngắt lời bà.
“Con có thể tiếp tục chi trả viện phí cho dì.”
“Nhưng chuyện của Hàn Dật, đó là hậu quả cậu ta tự chuốc lấy.”
“Không phải chuyện gì trên đời này cũng có cơ hội làm lại.”
“Gian lận thi cử – ai cũng không cứu nổi.”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng.
Một phút sau, tôi nhẹ nhàng tắt máy.
Có thể lời nói đó đối với một người mẹ là quá tàn nhẫn.
Nhưng thế giới này vốn dĩ là vậy – có những sai lầm, một khi phạm phải là không thể cứu vãn.
Thông báo từ mạng xã hội nhảy lên dồn dập.
#Thủ_khoa_kỳ_thi_đại_học
#Vị hôn phu của thủ khoa bị bắt vì gian lận thi cử – đính kèm ảnh mờ của Hàn Dật đang bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát.
Hoàng hôn dần nuốt chửng cồn cát, tôi tắt mạng đi, mặc cho gió cuốn cát chôn vùi hết thảy những lời xì xào.
Ba ngày trước khai giảng, tôi ngồi ở hàng ghế dành cho người dự thính trong phiên tòa hình sự.
Mẹ của Tiêu Thanh quỳ trước vành móng ngựa, tóc bạc rối tung, trông chẳng khác gì chiếc xích đu bị cỏ dại bao phủ trong sân sau căn nhà cũ.
Bà lặp đi lặp lại câu “Tôi có lỗi với cô Trần”, nhưng khi công tố viên đưa ra sao kê chuyển khoản, bà đột nhiên đổi giọng.
“Là Hàn Dật uy hiếp con gái tôi!”
“Nó nói nếu không phối hợp, sẽ tố cáo chuyện Tiêu Thanh chép bài trước đây với Sở Giáo dục!”
Bà ta lao về phía hàng ghế dự thính, móng tay gần như muốn cào vào mặt tôi.
“Sao cô không cứu tụi nó? Rõ ràng cô có thể ngăn Tiểu Dật lại cơ mà!”
Khi cảnh sát tòa án kéo bà ta đi, tôi thấy Hàn Dật vẫn cúi đầu, vài sợi tóc mai đã điểm bạc.
Chỉ đến khi thẩm phán tuyên án, anh ta mới ngẩng phắt đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông, găm thẳng vào tôi, độc ác như lúc đẩy tôi ngã từ sân thượng ở kiếp trước.
“Trần Tranh, cô tưởng vậy là xong sao?”
Anh ta bị cảnh sát ghì chặt vào lưng ghế, yết hầu chuyển động kịch liệt.
“Nếu Tiêu Thanh có mệnh hệ gì… tôi làm ma cũng không tha cho cô!”
Ánh nắng ngoài tòa chói chang, tôi bước xuống bậc thềm thì gặp mẹ Hàn đang ôm hồ sơ y tế.
Trên đầu gối bà là chiếc khăn len mà năm ngoái tôi từng mua khi cùng bà đi dạo trong trung tâm thương mại.
“Tranh Tranh.”
Bà dúi vào tay tôi một chiếc túi giấy.
“Là sợi dây chuyền của mẹ con… dì đã tìm người sửa lại rồi…”
Viên pha lê vỡ năm xưa được gắn lại cẩn thận, ánh sáng mặt trời xuyên qua những vết nứt tạo thành cầu vồng chói lóa.
Tôi nhìn mái tóc điểm bạc của bà, lại nhớ đêm Hàn Dật bị bắt, bà từng nhắn tin cho tôi trong nước mắt:
“Là tôi dạy con không tốt… để nó biến ân tình thành xiềng xích.”
“Dì à.”
Tôi nhét sợi dây chuyền trả lại vào tay bà.
“Từ nay đừng liên lạc nữa.”
Gió thu cuốn phăng khăn choàng trên vai bà, trong mắt bà dâng lên những giọt lệ cuối cùng, sau cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Ngày nhập học ở Thanh Hoa, tôi thấy có người đăng bản án của Hàn Dật trong nhóm tân sinh viên.
Chủ mưu gian lận kỳ thi đại học, lĩnh án ba năm sáu tháng tù giam, bị tước quyền chính trị một năm.
Bình luận bên dưới có người ở cùng tỉnh thốt lên:
“Đây chẳng phải là vị hôn phu của Trần Tranh sao?”
Ngay lập tức có người vào bổ sung:
“Nghe bảo vì con gái người giúp việc mà gian lận, bị bắt, cả hai đều bị phạt tù.”
Tôi kéo vali bước vào ký túc xá.
Bắt đầu cuộc sống đại học thuộc về riêng mình.
Ba năm sáu tháng sau, mùa thu Bắc Kinh đổ cơn mưa dầm dai dẳng.
Tôi đứng bên cửa sổ lớn trong văn phòng luật, nhìn những chiếc lá ngô đồng dán chặt trên mặt kính, giống hệt cơn mưa cát năm ấy ở Minh Sa sơn.
Trợ lý gõ cửa, giọng mang theo vẻ thăm dò.
“Luật sư Trần, có một người họ Hàn muốn gặp cô.”