Chương 12 - Trở Về Năm Lớp Mười Hai Để Chỉnh Đốn Cuộc Đời
Ngoài cửa sổ nắng vàng chan hòa, dưới sân có nam sinh đang gảy guitar hát, chênh phô tệ hại nhưng đầy vui vẻ.
Tôi cũng bất giác ngân nga theo.
Mây mù quá khứ, đang dần bị cuộc sống mới rửa trôi sạch sẽ.
22
Thế nhưng, “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”.
Tôi tưởng rằng cắt đứt hoàn toàn sẽ đổi lấy yên tĩnh, nhưng lại đánh giá thấp “sự kiên trì” của ba mẹ tôi.
Không biết bằng cách nào, họ moi được số điện thoại của bạn cùng phòng tôi.
Một đêm khuya, khi tôi đang gấp rút hoàn thiện bản thiết kế, bạn cùng phòng khẽ lay tôi dậy, vẻ mặt khó xử, đưa điện thoại:
“Đình Đình… ba mẹ cậu gọi tới… nói có chuyện gấp.”
Đầu óc tôi ong ong, nén cơn cáu ngủ, cầm máy.
Đầu dây lập tức vang lên tiếng mẹ gào khóc:
“Đình Đình! Cứu mẹ với! Ba con… ba con ngất rồi! Đang cấp cứu trong bệnh viện! Bác sĩ nói nguy hiểm lắm! Cần một khoản tiền lớn! Mẹ… mẹ thật sự hết cách rồi…”
Tiếng khóc xé lòng, tuyệt vọng như thể đường cùng.
Nếu là tôi của kiếp trước, hẳn đã hồn vía lên mây, chỉ mong tức tốc chạy về.
Nhưng bây giờ?
Tôi bình thản nghe xong, thậm chí còn ngáp một cái.
“Ồ? Bệnh viện nào? Giấy báo nguy kịch chụp cho con xem? Bác sĩ chủ trị tên gì? Con sẽ liên hệ trực tiếp.”
Đầu dây im bặt, mẹ tôi ấp úng:
“Thì… là Bệnh viện Nhân dân thành phố… bác sĩ… bác sĩ bận lắm…”
“Bận đến nỗi không kịp ký giấy báo nguy? Mẹ ơi, lần sau diễn thì nhớ chuẩn bị kịch bản trước nhé.” – giọng tôi châm biếm.
Không khí đầu dây kia chết lặng.
Ngay sau đó, ba tôi gào lên:
“Chu Đình! Mày còn có phải là người không! Bố mày sắp chết mày cũng mặc kệ à?!”
Tôi bật cười:
“Ba, nghe giọng ba khí thế thế này, đâu giống sắp chết, mà giống sắp ra công trường vác xi măng. Con giúp ba tìm mối nhé? Có tiền rồi còn thuê được luật sư cho bảo bối Vi Vi nữa.”
“Đồ…!” – ông ta tức đến nghẹn lời.
Mẹ tôi giật máy, giọng trở nên chua ngoa:
“Chu Đình! Mày phải tàn nhẫn vậy sao? Chúng tao sinh mày, nuôi mày lớn…”
“Khoan!” – tôi ngắt lời, cười lạnh –
“Sinh tôi, là mẹ ruột sinh. Ba chỉ góp một con nòng nọc, tôi cảm ơn. Nuôi tôi? Là bà nội và dì nuôi. Học phí? Là học bổng và tôi tự kiếm. Hai người đã nuôi nấng ai, lòng tự biết rõ chứ?”
“Hay cần tôi nhắc lại: bộ ba Apple, lớp học thêm trăm triệu, với cả nguyện vọng đại học của tôi bị sửa đổi?”
Điện thoại im phăng phắc, chỉ còn tiếng thở dồn dập.
Tôi nhả từng chữ:
“Đừng quấy rầy tôi và bạn bè tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không ngại mở đoạn ghi âm phiên tòa của Chu Vi Vi cho mọi người nghe. Để cô ta tự kể, cô ta đã trưởng thành thế nào từ ‘tình yêu vô tư’ của hai người.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, giúp bạn cùng phòng chặn số, đưa lại điện thoại.
“Xin lỗi, làm phiền cậu. Lần sau họ gọi, cứ chửi thẳng, có gì tôi chịu.”
Bạn cùng phòng nhìn tôi, ánh mắt từ ngạc nhiên biến thành ngưỡng mộ:
“Đình Đình… cậu ngầu thật đấy!”
Tôi leo lại lên giường, kéo chăn:
“Ngủ đi. Mai 8h sáng có Toán cao cấp.”
23
Vụ án của Chu Vi Vi cuối cùng cũng mở phiên tòa.
Tôi – với tư cách người bị hại – có mặt tham dự.
Ba mẹ tôi cũng đến, ngồi ở hàng ghế dự thính. Mới vài tháng không gặp, tóc họ đã bạc đi quá nửa, cả người trông già nua, tiều tụy.
Thấy tôi bước vào, ánh mắt họ rối rắm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Quá trình xét xử diễn ra suôn sẻ.
Chứng cứ đầy đủ, Chu Vi Vi cũng thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Chỉ là đến phần tự bào chữa cuối cùng, cô ta lại bắt đầu màn diễn quen thuộc.
Khóc lóc nức nở, tự nhận mình một lúc hồ đồ, than thở vì từ nhỏ thiếu cảm giác an toàn, vì quá khao khát tình yêu của “bố mẹ nuôi” nên mới ghen tuông đến mức phát điên…
Cô ta cầu xin tòa và tôi cho mình một cơ hội làm lại cuộc đời.
Tôi mặt không chút biểu cảm, lắng nghe hết.
Ba mẹ tôi ngồi dự thính, lặng lẽ rơi nước mắt.
Không biết họ khóc vì thương hại cô ta, hay vì hối hận với chính mình.
Cuối cùng, thẩm phán tuyên án:
Chu Vi Vi phạm tội phá hoại hệ thống thông tin máy tính, phạt tù 1 năm, cho hưởng án treo 1 năm 6 tháng.
Nghe đến hai chữ “án treo”, Chu Vi Vi và ba mẹ tôi đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Phiên tòa kết thúc.
Khi bị áp giải đi, Chu Vi Vi ngoái đầu nhìn tôi, trong mắt không còn điên loạn, chỉ còn lại sự trống rỗng, chết lặng.
Ba mẹ tôi loạng choạng bước về phía tôi.
“Đình Đình…” – giọng mẹ tôi khàn khàn – “Vi Vi nó biết sai rồi… được hưởng án treo… nó vẫn còn cơ hội… con…”
Tôi giơ tay, chặn lời bà.
“Cô ta có cơ hội hay không, chẳng liên quan gì đến con.”
“Pháp luật cho cô ta cơ hội, đó là việc của pháp luật.”
“Con có tha thứ hay không, đó là việc của con.”
Tôi nhìn thẳng họ, từng chữ rõ ràng:
“Còn con, chọn không tha thứ.”
“Vĩnh viễn.”
Nói xong, tôi xoay người rời khỏi tòa, không chút luyến tiếc.
Nắng ngoài trời rót xuống người, ấm áp dễ chịu.
Sau lưng là tiếng khóc nghẹn của mẹ và tiếng thở dài nặng nề của ba.
Nhưng tất cả, chẳng còn liên quan gì đến tôi.
Sự giải thoát thật sự, không phải khoái cảm sau trả thù, mà là sự lãnh đạm hoàn toàn.
Họ, cùng tất cả những tổn thương mang đến, rốt cuộc đã trở thành phong cảnh vụn vặt, bị tôi bỏ lại ở ga tàu quá khứ.