Chương 3 - Trở Về Để Thay Đổi Định Mệnh
Da thịt lật ra, máu không ngừng tuôn xuống, nhuộm đỏ xiêm y.
Mẫu thân run rẩy cởi áo ta, lấy thuốc rắc lên, định băng bó cho ta.
Nhưng áo ta vừa được mở ra, mẫu thân đã bị quan binh kéo sang một bên.
Tên lính dẫn đầu nhìn ta đầy dâm tà nói: “Tiểu nương tử trắng nõn thế này, hầu gia đã không hưởng được thì để bọn ta hưởng trước vậy.”
Mẫu thân quỳ xuống van xin họ đừng động đến ta, nói ta chưa xuất giá, nếu bị mất danh tiết sau này không thể gả chồng.
Bà ôm ta vào lòng nhưng lại bị tàn nhẫn kéo ra đè xuống, phụ thân cũng bị lôi sang một bên mà đấm đá.
Vết thương trên cổ bị kéo căng, đau khiến ta muốn chết, cả người như xé rách, trong lòng chỉ muốn giết hết đám người này.
Ta siết con dao trong tay rồi buông ra, mặc cho chúng xé rách trên người ta nửa ngày, sau đó một cái túi hương rơi khỏi ngực áo ta.
Ta cố nhặt túi hương lên, hỏi bọn chúng: “Biết đây là gì không?”
4
Túi thơm đã hơi cũ, chỉ còn mơ hồ nhìn ra đường kim mũi chỉ tinh xảo, những hoa văn trên đó được thêu bằng chỉ vàng.
Bọn chúng nói: “Có thể là thứ tốt gì chứ! Nếu là đồ tốt thì đến lượt ngươi mang bên người sao?”
Đợi đến khi nhìn rõ, bọn chúng liền sững người.
Túi thơm này là đồ chuyên cung của hoàng gia, còn chữ “Dật” khắc trên miếng ngọc phía dưới lại chứng minh đây là đồ của tam hoàng tử Nguyên Dật.
Đây là thứ lão phu nhân Cố gia ném cho ta, bà ta chẳng biết nhìn hàng, thấy túi thơm cũ liền tưởng là đồ không đáng giá, tùy tiện gom lại vứt cho ta.
Bà ta không biết đây là túi thơm năm đó Nguyên Dật tặng cho ta.
Nhân lúc chúng còn đang kinh ngạc, ta đứng dậy nói: “Ta và tam hoàng tử điện hạ sớm đã có tình ý, người từng nói sẽ nạp ta làm thiếp, túi thơm này chính là bằng chứng.”
“Chỉ dựa vào các ngươi, mà dám cùng tam hoàng tử chung một nữ nhân sao? Chỉ cần ta nói với ngài ấy một câu, các ngươi có bao nhiêu người phải bị lưu đày đây?”
Bọn chúng dĩ nhiên không dám, nhưng cũng không tin lời ta, liền hỏi còn chứng cứ gì nữa không.
Ta liền đem từng nốt ruồi từng dấu bớt trên người tam hoàng tử nói ra rõ ràng.
Kiếp trước lúc Nguyên Dật đoạt quyền bị trọng thương, ta đã giấu chàng trong phòng chứa củi để chữa trị.
Để không bị Cố Hằng phát hiện, tất cả việc băng bó vệ sinh đều do ta tự tay làm, nên ta biết rất rõ.
Tên lính dẫn đầu nhìn về phía binh sĩ từng theo tam hoàng tử, hắn ta gật đầu, tỏ ý những gì ta nói đều đúng.
Bọn chúng đành hậm hực nhổ vào ta một ngụm, rồi thả ta ra.
Dựa vào thế của tam hoàng tử, dọc đường chúng ta coi như bình an.
Đến Khải Thành, việc lao dịch cũng không quá nặng nề, không bị điều đi xây tường thành.
Chỉ là thư ta gửi cho tổ mẫu mãi không nhận được hồi âm.
Đến khi gặp Lưu Văn Khinh đến cùng quân đội áp giải, nàng ta cười nhạo nói: “Ngươi hỏi tổ mẫu của ngươi à? Tổ mẫu của ngươi sớm chết đói rồi, ngươi không biết sao? Bà ta ăn không nổi cơm, trong bụng toàn là bông vải và vỏ cây, bị sống sờ sờ mà đói chết đấy!”
Ta đã gửi gắm tổ mẫu cho nàng ta, vậy mà nàng ta lại để tổ mẫu chết đói.
Ta cố nén giận nói: “Đó cũng là tổ mẫu của ngươi! Bà từng nuôi dưỡng ngươi đấy!”
Lưu Văn Khinh vuốt lại mấy món trang sức quý giá trên người: “Ai bảo bà chỉ thương ngươi không thương ta, quần áo đẹp thì ưu tiên ngươi, trang sức châu báu cũng đưa ngươi trước, vậy thì đừng trách ta không chăm bà ta.”
Người đồng hương đi cùng nói với ta rằng tổ mẫu vì đói quá mà còn đi xin ăn, nhưng Lưu Văn Khinh lại cho người theo sau cản không cho ai bố thí bạc, tổ mẫu mới bị đói mà chết.
Ta gào lên rồi xông đến đánh Lưu Văn Khinh hai cái tát trời giáng, lại bóp cổ nàng ta đè xuống đất.
Xung quanh hỗn loạn, ta chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe tiếng Lưu Văn Khinh kêu gọi hầu gia.
Trong lòng ta chỉ nghĩ đến việc bóp chết nàng, để nàng đền mạng cho tổ mẫu.
Cố Hằng chạy tới, túm lấy áo ta rồi ném ta sang một bên, hắn bế lấy Lưu Văn Khinh, rồi ra lệnh đánh chết ta, vứt vào núi tuyết cho sói ăn.
Khi bị kéo đi, ta thấy dưới thân Lưu Văn Khinh một mảng đỏ thẫm, lúc đó ta mới biết hóa ra ta đánh nàng ta đến mức sảy thai.
Khi tấm ván đánh xuống người, ta nhìn bông tuyết rơi đầy trời, trong lòng chỉ hối hận vì bản thân quá yếu, không thể tự tay giết đôi cẩu nam nữ kia để hả giận.
Tấm ván ngày càng nặng, thân thể ta dần mất đi hơi ấm, trong cơn mê man ta thấy có người lao đến, quát binh lính dừng tay.
Người ấy nhìn ta rồi lạnh lùng hừ nhẹ: “Không phải nói là thiếp của ta sao, sao lại biến thành bộ dạng thê thảm thế này?”
5
Khi mở mắt lần nữa, đã là năm ngày sau, ta miễn cưỡng có thể vịn mép giường mà bước đi chậm rãi.