Chương 2 - Trở Về Để Thay Đổi Định Mệnh
Mọi người nghe vậy thì xôn xao, đều âm thầm bàn luận rằng hắn lẽ ra nên chọn ta, dù sao ta mới là vị hôn thê của hắn.
Lúc này Lưu Văn Khinh đã tháo bỏ xiềng chân lao vào lòng Cố Hằng, hai người ôm chặt lấy nhau, ánh mắt Cố Hằng nhìn nàng ta tràn đầy đau xót.
Dáng vẻ của bọn họ khiến người nhà họ Lưu vô cùng khó chịu, dù gì năm đó người Cố Hằng đến cầu thân là ta, giờ hắn lại ôm chặt đứa con gái thứ không chịu buông tay.
Mẫu thân ta bước ra, giận dữ nói: “Cố Hằng, có hôn ước với ngươi là con gái ta – Phàm Ý, người chăm sóc mẫu thân bệnh tật của ngươi cũng là Phàm Ý, ngươi ôm lấy muội muội của nó làm gì? Thật là trái với lễ giáo!”
“Đúng vậy đúng vậy, tỷ phu lại ôm tiểu di, không biết còn tưởng hai người có tư tình gì!”
Đối mặt với lời bàn tán xung quanh, Lưu Văn Khinh đỏ vành mắt, yếu ớt trốn ra sau lưng Cố Hằng, nhìn ta nói: “Tỷ tỷ, muội không cố ý. Tỷ phu thương muội thân thể yếu nên mới cứu muội, nếu tỷ không bằng lòng, vậy chúng ta đổi lại cũng được.”
Nói xong nàng ta liền muốn nhặt xiềng chân lên, quay lại đội lưu đày.
Cố Hằng ngăn nàng, chút áy náy cuối cùng trong mắt hoàn toàn biến mất, hắn hung hăng nhìn ta: “Đây là chiến công của bản hầu, bản hầu muốn cứu ai thì cứu người đó.”
Nói rồi mặc kệ mọi người ngăn cản, kéo Lưu Văn Khinh xoay người rời đi.
Ta bước lên chắn trước mặt hắn và Lưu Văn Khinh, nói: “Tổ mẫu tuổi đã cao, hoàng thượng đặc biệt miễn cho người không phải đi lưu đày, hiện vẫn ở lại kinh thành. Không cầu hai người chăm lo gì, chỉ nhìn vào việc tổ mẫu cũng từng cưu mang Lưu Văn Khinh, cho người chút bạc để sống thôi.”
Cố Hằng bị mọi người nghị luận nên dù không vui cũng đồng ý với yêu cầu của ta.
Cả nhà họ Lưu chúng ta bị quan binh áp giải đi ra khỏi thành, vừa ra khỏi cửa thành liền thấy xe ngựa của hầu phủ đợi sẵn.
Mẫu thân thấy xe còn tưởng lão phu nhân hầu phủ lương tâm trỗi dậy, muốn đón ta về.
Không ngờ xe ngựa chặn đội lưu đày lại, rồi ném xuống một cái bọc nhỏ.
Lão phu nhân không xuống xe, chỉ có một nha hoàn thân cận bước xuống, ngạo mạn nói: “Lão phu nhân bảo, đây đều là đồ cũ của Lưu cô nương, nay cô nương phải đi xa, đương nhiên nên trả lại.”
“Lão phu nhân còn nói, từ nay Lưu cô nương là con gái tội thần, còn hầu gia là công thần, hôn ước giữa hai người chẳng cần tính nữa, mong cô nương sau này đừng lấy danh nghĩa hầu phủ ra ngoài mà khoe khoang lừa gạt.”
Nói xong, nha hoàn chẳng thèm nhìn chúng ta, vội vàng rời đi.
Mẫu thân nghe xong tức đến mức muốn ngất, lao lên định lý luận với lão phu nhân.
Ta ngăn mẫu thân lại, nhặt lấy bọc đồ.
Trong đó toàn là đồ cũ của ta bị bỏ lại ở hầu phủ, thứ đáng giá đều bị giữ lại, chỉ còn vài cái túi hương khăn tay không đáng tiền bị quăng cho ta.
Mẫu thân nhìn những thứ đó, hận đến nghiến răng: “Hôm đó bà ta cầu con chăm sóc thì khúm núm nịnh bợ, nói con là con dâu tốt nhất trong lòng bà ta. Giờ nhà chúng ta gặp chuyện, bà ta lại vội vã phủi sạch quan hệ, con đúng là đã uổng công chăm sóc bà ta bao năm!”
Ta khẽ lắc đầu với mẫu thân, ý bảo bà đừng nói nữa.
Được sống lại một đời, ta cũng không muốn quay lại hầu phủ – nơi ăn thịt người ấy.
Chỉ là ta không ngờ, Cố Hằng lại muốn lấy mạng ta.
Giữa đêm ta đang ngủ bỗng mở mắt thì vừa vặn nhìn thấy Cố Hằng đang kề một con dao lên cổ ta, hắn vậy mà muốn giết ta.
3
Kiếp trước vì tính khí Cố Hằng bạo ngược, thi thoảng lại ra tay đánh ta nên mỗi khi ngủ ta vô cùng cảnh giác, chỉ cần cảm thấy có người đến gần là sẽ lập tức mở mắt.
Kiếp này ta vẫn giữ thói quen ấy, nên khi mở mắt liền nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng.
Cố Hằng một thân hắc y, gương mặt đầy bạo khí nhìn ta, thấy ta tỉnh liền bịt miệng kéo ta vào rừng bên cạnh. Hắn nói: “Ngươi đừng oán ta, ai bảo trước kia ngươi luôn đến hầu phủ chăm sóc mẫu thân ta, khiến chuyện hôn ước giữa ta và ngươi coi như đã định. Giờ chỉ cần ngươi chết, ta mới có thể quang minh chính đại cưới Khinh Khinh.”
“Hơn nữa ngươi là nữ tử, trên đường thế nào cũng bị người ta làm nhục, làm bẩn danh tiếng hầu phủ ta, chết trong tay ta còn hơn…”
Hắn vậy mà chỉ vì những chuyện này đã muốn giết ta!
Ta cau mày, cắn mạnh vào lòng bàn tay hắn, hắn đau nên buông ra, ta lập tức hét lớn: “Có người muốn cướp đi phạm nhân của triều đình, cứu mạng!”
Vừa hét, ta vừa đá hắn một cái thật mạnh rồi chạy về phía có người.
Hắn thấy ta bỏ chạy, liền ném dao về phía ta, góc độ chuẩn xác đến mức có thể xuyên thẳng tim ta.
Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy tiểu nương của Lưu Văn Khinh – đời này bà ta cũng bị áp giải trong đội lưu đày.
Ta kéo bà ta lên chắn trước người mình, con dao kia đâm thẳng vào cánh tay bà.
Tiểu nương đau đến quỳ sụp xuống, Cố Hằng lại rút một con dao khác từ trong ngực. Ta vội nói: “Đây là tiểu nương của Lưu Văn Khinh, bà ấy đang bị thương nặng, sắp mất máu mà chết rồi, ngươi muốn cứu bà ấy hay tiếp tục giết ta?”
“Nếu bà ấy chết, ngươi có biết Khinh Khinh sẽ đau lòng thế nào không?”
Cố Hằng nghĩ một lúc rồi mang tiểu nương đi, thân thể ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Lúc này phía sau người nhà và quan binh mới dám chạy đến xem chuyện gì xảy ra.
Mẫu thân nhìn thấy ta liền hét lên một tiếng, lúc này ta mới phát hiện cổ đến ngực ta bị rạch một vết dài.