Chương 8 - Trở thành ngọn đèn giữa biển sâu tăm tối
Tôi đang xem cuốn sách hướng dẫn căn cứ dưới biển bằng tiếng Anh mà Seo Ji-hyuk để bên cạnh tôi thì anh ấy hỏi:
"Anh đọc hết cuốn sách hướng dẫn căn cứ dưới biển chưa?"
Trong số gần 300 trang của cuốn sách tiếng Anh đó, tôi còn chưa đọc nổi 40 trang. Tôi khẽ lắc đầu với Seo Ji-hyuk. Đọc tiếng Anh thì tôi đọc được, vấn đề là trong sách có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành về căn cứ dưới biển mà bình thường chẳng bao giờ dùng đến. Có những đoạn tôi đọc mà chẳng hiểu nó đang nói về cái gì luôn. Nào là độ dày của ốc vít, của tường cũng quan trọng sao? Hơn nữa, với một người quen với sóng điện từ như tôi thì sự tập trung còn chẳng kéo dài nổi 8 giây.
"Hình như anh đang đọc bản tiếng Anh thì phải, bên này có cả bản dịch tiếng Hàn đấy. Anh có cần không?"
"Có! Cực kỳ cần luôn!"
Tôi hét lên đầy phấn khích, khiến Seo Ji-hyuk có vẻ giật mình rồi bật cười.
"Để tôi lấy cho anh cuốn ở phòng tôi. Nhưng cuốn của tôi là bản cũ cách đây vài năm rồi nên chắc sẽ có chút khác biệt so với bản mới nhất, anh nhớ vừa đọc vừa so sánh nhé."
"Vâng. Cảm ơn anh. Đọc tiếng Anh mãi mà chẳng tiến triển gì cả. Có bản tiếng Hàn riêng sao?"
"À... Lúc đầu tôi cũng được đưa cho bản tiếng Anh bảo là sách hướng dẫn nên tôi cũng chẳng thèm đọc, vứt xó luôn. Đội trưởng của chúng tôi thấy bộ dạng của cả nhóm thì chắc là tức lắm nên một tháng sau đã tự làm ra bản tiếng Hàn. Rồi còn dọa là trong một tuần mà không học thuộc lòng thì liệu hồn mà cuốn gói khỏi đây, thế là chúng tôi phải cắm đầu cắm cổ vào học. Cuốn của tôi có vài chỗ bị tôi tô highlight thôi chứ cũng không sao đâu. Lát nữa khám xong tôi sẽ mang qua cho anh."
"Như vậy thì tốt quá. Cái máy phiên dịch của tôi không dịch được tài liệu."
Seo Ji-hyuk nhìn chiếc máy phiên dịch cũ kỹ đeo trên tai tôi như một chiếc khuyên tai rồi chớp mắt. Tôi hơi xấu hổ vì nó quá cũ, nhưng có còn hơn không chứ sao. Tôi vội vàng nói thêm một câu:
"Máy dịch tài liệu đắt lắm mà."
"Đúng vậy."
"Lần tới anh đến thì tôi sẽ đọc sách trước. Thay vào đó, lần tới Seo Ji-hyeok-sii đến thì hãy dùng chỉ nha khoa nhé?"
Tôi hướng dẫn chi tiết cho Seo Ji-hyuk cách dùng chỉ nha khoa, dặn dò anh hạn chế ăn đồ ngọt hết mức có thể rồi đưa chỉ nha khoa cho anh. Vài phút sau, Seo Ji-hyuk đưa cho tôi cuốn sách bìa in to tướng dòng chữ "Sách hướng dẫn căn cứ dưới biển (bản tiếng Hàn)" rồi đi mất. Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy cuốn sách một lúc lâu.
Phòng khám không quá đông khách nhưng cũng không hề vắng vẻ. Ban đầu, có những người tò mò về phòng khám nha khoa đầu tiên mở cửa ở căn cứ dưới biển nên đã đặt lịch hẹn. Nhưng phần lớn là những người không sắp xếp được lịch hẹn do giờ làm việc thay ca, hoặc muốn nghe ngóng đánh giá của những người đã khám rồi mới từ từ đặt lịch.
Qua những bệnh nhân, tôi được nghe kể về tình trạng "thảm họa" của hệ thống y tế ở nhiều quốc gia. Chẳng hạn như trường hợp của William Ericson thuộc đội khai thác số 6, anh ta thao thao bất tuyệt chỉ trích dịch vụ y tế của Mỹ. Đến khám vì sâu răng, anh ta nhất quyết muốn tôi bọc toàn bộ răng bằng vàng ngay trong ngày. Khi tôi hỏi anh ta có định nhịn ăn từ hôm nay không thì anh ta mới dịu giọng lại, rồi tôi trám chỗ sâu và cạo vôi răng cho anh ta.
Chưa từng cạo vôi răng bao giờ, anh ta vừa cạo vừa vặn vẹo thân hình cao hơn 1m80 như một con mực nướng đồng thời nắm chặt rồi thả lỏng nắm đấm, con cá voi cam Noeul tội nghiệp mà anh ta ôm khư khư cũng bị anh ta siết chặt đến mức như muốn nổ tung. Và trước khi tôi bắt đầu làm răng hàm dưới thì đột nhiên anh ta nói là phải đi vệ sinh rồi biến mất luôn, không thấy quay lại.
Tôi nhắn tin cho anh ta nói rằng vẫn chưa khám xong nhưng không thấy trả lời. Đến khi những nếp nhăn trên người Noeul tội nghiệp đã được duỗi ra thì tôi mới nhận được tin nhắn trả lời, nói là khoảng tuần sau anh ta sẽ quay lại. Tin nhắn anh ta gửi kèm theo câu "Chắc chắn ở hàng đầu của cổng địa ngục sẽ có máy khoan nha khoa" khiến tôi không nhịn được cười. Tôi nhắn lại bảo anh ta đến lấy chỉ nha khoa thì anh ta im lặng luôn.
Còn trường hợp của Vladimir Sergeievich Ivanov, đội trưởng đội Da đến từ Nga thì mang cả rượu đến. Lúc tôi vừa chào hỏi khách sáo thì chưa kịp hiểu chuyện gì, nhìn thấy cái bình bằng kim loại tôi cứ tưởng là nước, đến khi ngửi thấy mùi thì mới giật mình nhận ra là vodka.
Tôi đưa tay ra thì người đàn ông tóc vàng cao hơn 1m90 và to bằng một cánh cửa ngoan ngoãn đưa bình rượu cho tôi. Khi tôi đang đóng nắp bình rượu sặc mùi cồn thì thấy anh ta nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, lúc đó tôi mới hiểu là anh ta đưa cho tôi để uống. Tôi lắc đầu. Sau đó tôi đưa cho anh ta bàn chải và kem đánh răng dùng một lần bảo anh ta đi đánh răng ở bồn rửa mặt, rồi tôi đeo găng tay vào. Bất ngờ là anh ta không nói gì, đi đánh răng súc miệng rồi ngoan ngoãn nằm lên ghế khám.
Tình trạng răng miệng của anh ta khá đặc biệt, chính xác là sáu chiếc răng cửa đều là răng implant. Ở độ tuổi giữa 30 mà đã có tới sáu chiếc răng implant, tôi hỏi anh ta về điều đó thì anh ta nhướn đôi lông mày vàng hoe nói:
"Chắc là bác sĩ không muốn biết đâu."
Không biết là do cái máy phiên dịch của tôi quá cũ hay là do người này thực sự nói tiếng Nga một cách đáng sợ như vậy. Tôi coi như đã nhận được câu trả lời chỉ với một câu nói đó, rồi nhìn chiếc răng hàm dưới bên phải bị vỡ do lực tác động quá mạnh, tôi hỏi:
"Anh không thấy đau sao?"
"Đời là bể khổ."
Tôi định bụng sẽ "tra tấn" anh ta thêm một chút, nhưng rồi lại thôi cái ý định thử thách sự kiên nhẫn của một người đã mang rượu vào nơi cấm. Khi tôi dặn nếu đau thì giơ tay lên, anh chàng người Mỹ đã giơ cả hai tay lên vẫy lia lịa, còn Ivanov thì đúng như câu nói "đời là bể khổ", chịu đựng rất giỏi. Con cá voi Noeul bị anh ta ôm chặt trong lòng cũng có vẻ "yên ổn" hơn so với khi ở trong vòng tay của những bệnh nhân trước.
Tôi theo thói quen khen ngợi những bệnh nhân nhỏ tuổi ngoan ngoãn khi khám răng, kiểu như "cháu giỏi quá", nhưng chợt nhận ra người mình đang khen là một gã đàn ông Nga uống vodka như nước lã, tôi liền im lặng tiếp tục khám. Trong phòng khám yên tĩnh chỉ còn tiếng tay và chân tôi thoăn thoắt làm việc.
"Tuần sau anh phải đến khám lại. Đến lúc đó thì đừng ăn đồ cứng nhé. Đừng nhai bên phải. Đánh răng kỹ vào. Và đừng uống rượu."
Vladimir cầm lấy cái bình rượu tôi để trên bàn rồi nhét vào trong người, tôi không biết anh ta có nghe lời mình hay không nữa. Khi anh ta ra về, tôi gần như theo phản xạ ném cho anh ta một chiếc chỉ nha khoa. Anh ta bắt lấy nó giữa không trung, nhíu mày rồi bỏ đi.
Kể từ khi tìm thấy một hộp đầy ắp chỉ nha khoa, mục tiêu của tôi là khiến toàn bộ người ở căn cứ dưới biển dùng chỉ nha khoa. Dù sao thì cũng là làm công ăn lương. Nếu không có bệnh nhân thì chẳng phải là tốt sao? Tôi bắt đầu với ý nghĩ đó, nhưng khởi đầu có vẻ không mấy suôn sẻ. Nhìn tình trạng răng miệng của những người đến nha khoa trong hai ngày nay thì có vẻ cũng có người dùng chỉ nha khoa, nhưng không nhiều.
Phải hy vọng chứ. Số người đến khám còn chưa được mười người mà. Không cần phải thất vọng sớm như vậy. Tôi đang hy vọng cái sở thích mới này sẽ lan rộng ra khắp căn cứ dưới biển ảm đạm này. Hoặc là sẽ có một câu chuyện ma về một nha sĩ dọa nạt bệnh nhân phải dùng chỉ nha khoa nếu không răng sẽ mọc ba hàng như cá mập.
Dù có đánh răng kỹ đến đâu, dùng chỉ nha khoa cẩn thận thế nào, hạn chế ăn đồ ngọt, súc miệng thường xuyên thì cũng không thể tránh khỏi những tác động trực tiếp. Trong ba ngày, tôi đã khám cho năm người đàn ông rất đặc biệt, người thì bị vỡ răng cửa, người thì răng hàm bị nứt, người thì bị đánh mạnh vào hàm đến mức răng lung lay.
Có người còn gắn cả những thứ không phải đồ giả vào răng. Tất cả đều là đàn ông từ đội khai thác và đội kỹ sư. Khi tôi hỏi họ đã làm gì ở đâu mà ra nông nỗi này thì hàng loạt những lời biện minh kỳ quặc tuôn ra. Nào là đang đi bộ thì bị ngã, trước mặt lại có bậc thềm, rồi thì ngã từ trên giường xuống, rồi thì không biết, tự nhiên ngủ dậy thì đã như thế này…
Nhìn trước ngó sau thì rõ ràng đây là kết quả của những cú đấm. Và nhìn bộ dạng của những người đến bệnh viện thì tôi biết được người gây ra chuyện này là một người cao to và thuận tay phải. Tất cả bọn họ đều bước vào với vẻ mặt đầy tức giận chứ không hề vênh váo tự đắc, vậy nên những người đến khám chỗ tôi đều là những kẻ đã nếm trải thất bại cay đắng một hoặc hai lần rồi.
Sau khi điều trị những vết thương và chấn thương cũ đã bị bỏ mặc từ lâu, cuối cùng thì "nạn nhân" của một vụ bạo lực gần đây nhất cũng đã đến phòng khám. Kẻ bại trận của ngày hôm qua không chỉ bị lung lay răng mà còn bị vỡ cả răng hàm dưới. Tôi xem xét chiếc răng hàm bị vỡ rồi thở dài nói:
"Tay gã đó chắc là cứng lắm."
Bạo lực không được dung thứ ở căn cứ dưới biển. Vậy mà không hiểu sao họ lại đánh nhau ở đâu được như thế này. Khi tôi hỏi thì Tyler, kỹ sư từ đội A thì anh ta bắt đầu nói một cách đầy kích động. Cái gã điên đó đã đánh tôi trước. À, tất nhiên là tôi đánh lại nhiều hơn. Cứ chờ đấy mà xem. Tôi sẽ khiến hắn ta sống như một con sứa không răng. Tôi sẽ bắt hắn ta suốt đời chỉ được húp súp!
Tôi phải dỗ dành cái gã khổng lồ cao gần 2 mét đang hùng hổ này, vừa dỗ vừa nghĩ xem nên "xếp hình" cái răng hàm vỡ tan hoang kia như trò Tetris để dùng tiếp hay là nhổ bỏ quách cho xong. Đúng lúc đó thì tôi nghe thấy một tràng chửi thề quen thuộc. "Shin Hae-ryang, đồ khốn nạn!"
"Đội trưởng của đội Ga đã làm thế này sao?"
Nghe tôi hỏi vậy, Tyler như trút được nỗi ấm ức, gặp được người chịu nghe mình nói thì bắt đầu tuôn ra tất cả những lời chửi rủa mà anh ta biết để nguyền rủa đối phương. Tôi nghe nói đội A kỹ sư toàn là người Canada, tôi cứ nghĩ người Canada rất ôn hòa, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi thấy một người Canada, ngoại trừ lúc chơi khúc côn cầu, lại nhiệt tình nguyền rủa người khác như vậy.
Nghe kể lại thì dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, đội kỹ sư Ga cũng tuyệt đối không nhường nhịn, hoàn toàn không có sự thỏa hiệp, mà đội trưởng Shin Hae-ryang còn là người khơi mào tranh cãi. Vì là lời của người bị đánh nên tôi cũng chỉ nghe một nửa, nhưng giờ thì anh ta đang chửi rủa toàn bộ đội kỹ sư Ga một cách say sưa.
Nhờ đó mà tôi đã thuộc lòng tên của cả bảy người trong đội kỹ sư Ga mà tôi chưa từng gặp, ngoại trừ Seo Ji-hyuk. Chắc anh đã rất khổ sở. Chắc là đau lắm mà anh vẫn chịu đựng được đến giờ. Tất cả những người cung cấp bất kỳ loại dịch vụ nào cho người khác đều là người làm dịch vụ. Tôi buông ra vài câu nịnh hót khách hàng một cách vô hồn rồi cắt ngang câu chuyện vì phải bắt đầu ca khám tiếp theo.
Những âm thanh không thành lời lấp đầy phòng khám. Sau một hồi điều trị dài ngắn, Tyler rùng mình đứng dậy khỏi giường bệnh. Chiếc răng hàm thì đã được cứu, nhưng khuôn mặt của Noeul, con cá voi bông mà Tyler ôm khư khư trong lòng thì đã bị biến dạng hoàn toàn.
"Súc miệng rồi anh có thể về. Hẹn gặp lại anh vào tuần sau."
"Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa!"
Tôi vỗ nhẹ vào tay Tyler đang mếu máo và khen anh ta đã chịu đựng rất giỏi, đồng thời nhét vào tay anh ta một chiếc chỉ nha khoa. Người ở căn cứ dưới biển, chắc do công việc ưu tiên sửa chữa thiết bị và khai thác nên mặt mũi ai cũng khá dữ dằn, vóc dáng cũng to lớn, nhưng lạ thay, khi được đưa cho chỉ nha khoa thì họ đều ngoan ngoãn cầm lấy chứ không hề vứt đi. Có lẽ là do họ bị mất hồn sau khi khám xong, hoặc cũng có thể là do họ vô thức cầm lấy thứ được đưa cho khi đang cố gắng trốn khỏi nơi này.
Chỉ riêng việc đặt lịch hẹn với nha khoa thôi cũng đã khiến người ta mất hết can đảm rồi. Tôi cố gắng hết sức để động viên và khen ngợi những người đã đến nha khoa. Việc họ không trốn tránh tình trạng của mình và đã đến nha khoa đã là một điều tuyệt vời rồi.