Chương 2 - Trở thành ngọn đèn giữa biển sâu tăm tối
Từ Seoul, tôi đáp máy bay đến đảo Jeju, nơi có căn cứ hải quân Jeju. Sau khi trình giấy xin vào căn cứ dưới biển và trải qua hàng loạt thủ tục xác minh cùng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng được lên tàu. Khi tôi bắt đầu nôn mật xanh mật vàng vì say sóng, cảm giác như chẳng thiết sống nữa thì họ bảo tôi xuống tàu lớn để chuyển sang… trực thăng.
Đời tôi chưa từng đặt chân lên cái máy bay trực thăng nào. Phải cho đến khi ngồi trên nó rồi tôi mới biết, hóa ra nó chẳng khác gì một chiếc xe bay trên trời. Suốt quãng thời gian dài lắc lư trên trực thăng, tôi không biết bao nhiêu lần tự hỏi liệu chiếc trực thăng này có xui xẻo mà rơi xuống biển hay không, rồi lại tự trách mình sao chưa mua bảo hiểm nhân thọ mà đã liều mình ngồi lên đây. Cứ thế, hết lần này đến lần khác, tôi chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn ấy cho đến khi trực thăng hạ cánh xuống một nơi nào đó.
Phải mất hơn ba ngày trời tôi mới đến được hòn đảo nhân tạo. Hai ngày vật vã với cơn say sóng đã vắt kiệt sức lực của tôi, nên tôi đã gần như lết xuống khỏi trực thăng với đôi chân rụng rời. Lúc tôi còn chưa hoàn hồn thì có người đỡ lấy cánh tay tôi.
“Chào mừng anh đến với căn cứ dưới biển. Chắc anh đã vất vả nhiều rồi.”
Một người phụ nữ cao gần 2 mét đang đỡ lấy cánh tay run rẩy của tôi. Tôi giật mình ngước lên nhìn. Một người phụ nữ tóc ngắn màu nâu đang khẽ nhếch mép cười.
“Tôi là Kang Su-jeong. Rất vui được gặp anh.”
“Rất vui được gặp cô. Tôi là Park Moo-hyun.”
Trong lúc chúng tôi bắt tay nhau, Kang Su-jeong tự nhiên cầm lấy chiếc vali tôi đang cầm.
“Anh là nha sĩ mới đến đúng không? Chúng tôi đang đợi anh đó.”
“...Su-jeong-ssi, có vẻ như răng của cô không được tốt lắm nhỉ?”
Thấy sắc mặt tôi xanh như tàu lá chuối, Kang Su-jeong lắc đầu nói. Tôi cảm giác như chỉ cần ai đó huých nhẹ vào người tôi thôi là tôi cũng có thể nôn thốc nôn tháo ra ngay lập tức.
“Hình như tiền đình của bác sĩ không được tốt lắm thì phải. Có vẻ như anh bị say sóng khá nặng, anh có cần thuốc gì không?”
“Tôi xuống khỏi trực thăng rồi nên chắc sẽ ổn hơn thôi.”
“Trước hết, tất cả các cơ sở bệnh viện trên đảo này đều miễn phí. Nếu bác sĩ cần hỗ trợ y tế thì cứ đến bệnh viện bất cứ lúc nào.”
Tôi định bảo cô ấy trả lại chiếc vali cho tôi vì nó khá nặng, nhưng Kang Su-jeong đã nhấc bổng chiếc vali nặng hơn 30kg của tôi lên một cách nhẹ nhàng như thể nó chỉ là một chiếc túi xách nhỏ. Cô ấy đi bộ về phía tòa nhà từ bãi đáp trực thăng. Được đặt chân xuống đất khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Su-hyeok lái xe hơi bị bạo lực nhỉ.”
Có vẻ như cô ấy đang nói đến tên của người lái trực thăng. Tôi thậm chí còn chưa biết tên anh ta, nhưng giờ thì cái tên Su-hyeok đó đã trở thành kẻ thù của tôi. Tôi cố gắng nuốt ngược cơn buồn nôn đang trào lên cổ họng và khó khăn lắm mới nói được:
“Trực thăng xoay 360 độ luôn đấy?”
“Chắc là anh ta thích bác sĩ lắm.”
Đây là ý gì chứ? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một chiếc trực thăng xoay 360 độ rồi lao thẳng đứng từ trên cao xuống như vậy. Đến tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí cũng không di chuyển kiểu đó. Ngay từ lúc phi công trực thăng tươi cười bảo tôi thắt dây an toàn và nói sẽ cho tôi xem một cảnh tượng tuyệt vời thì tôi đã phải hét toáng lên rồi. Người ngồi ở ghế phụ chắc tưởng tôi hét lên vì thích thú nên cũng giơ hai tay lên và hét theo tôi.
“Căn cứ hải quân thỉnh thoảng sẽ cử trực thăng đến căn cứ dưới biển. Bác sĩ có thể tranh thủ những chuyến đó để về Hàn Quốc. Ở căn cứ dưới biển số 3 có một tiệm bánh, mua bánh ở đó cho họ thì họ sẽ thích lắm đấy.”
Thảo nào. Tôi cứ thắc mắc tại sao Kang Su-jeong lại chào hỏi những phi công trực thăng và trao đổi thứ gì đó trông như một túi giấy lớn, hóa ra là bánh.
“Đó là cái gì vậy?”
Tôi hỏi về chiếc túi mua sắm khổng lồ mà chắc phải chứa được hai người bên trong, Kang Su-jeong cười toe toét đáp:
“Đây là gói hàng mà những người Hàn Quốc đang ở căn cứ dưới biển này đặt từ căn cứ hải quân Jeju đó. Cứ mỗi lần trực thăng bay đến như thế này là tiện thể mang hàng vào luôn. Chắc anh không biết mọi người đã mong chờ anh đến như mong chờ xe chở hàng đâu.”
“Vậy ra gói hàng mới là mục đích chính.”
“Ôi không, bác sĩ nói gì vậy. Mục đích là cả bác sĩ và gói hàng chứ.”
Nhưng nói vậy thôi, Kang Su-jeong vẫn không giấu nổi nụ cười mãn nguyện khi nhìn vào chiếc túi mua sắm khổng lồ chứa đầy những hộp giấy.
“Tôi có thể hỏi mọi người đã mua những gì được không?”
Ở căn cứ dưới biển này thì còn thiếu thứ gì chứ? Nghe nói hầu hết mọi thứ đều có thể kiếm được ở đây nên tôi cũng không mang theo nhiều đồ đạc.
“Tôi thì mua một ít mỹ phẩm với vài cuốn truyện tranh. Những người khác thì mua đồ ăn vặt hoặc mì gói Hàn Quốc. Ae-yeong thì bảo đã mua vài đôi bông tai với một ít quần áo, Ji-hyeok cũng mua quần áo thì phải. Jae-hee thì lần nào cũng mua cả thùng sữa chuối tiệt trùng, nhưng hình như lần này không có.”
Kang Su-jeong thò bàn tay to tướng vào trong chiếc túi mua sắm khổng lồ lục lọi nhưng có vẻ như không tìm thấy đồ của mình nên đã dừng lại.
“Ở đây có dịch vụ giao đồ ăn không?”
“Tốt nhất là không nên đặt thì hơn. Vì không biết khi nào họ mới giao đến được. Mà mỗi lần trực thăng bay qua bay lại như thế này thì tốn kém lắm đó. Nếu cần gấp thì nhờ người Mỹ đặt bên chỗ họ thì sẽ nhanh hơn. Họ thì ngày nào mà chẳng cho trực thăng bay.”
“Ở đây có khiến người ta nhớ đồ ăn Hàn Quốc không?”
“Lúc nào mà chẳng nhớ. Đêm nào tôi cũng lén làm tteokbokki ăn đó. Nếu bác sĩ thấy nhớ nhà quá thì cứ qua phòng tôi, tôi sẽ cho bác sĩ mì ly.”
“Cảm ơn cô.”
Khi rời khỏi bãi đáp trực thăng, tôi nhìn thấy hai tòa nhà lớn trông như bệnh viện và một tòa nhà lớn khác nằm cạnh. Kang Su-jeong dùng ngón tay chỉ về phía tòa nhà ở đằng xa. Nhưng lúc đó, tôi đang phải hứng chịu những cơn gió biển lạnh thấu xương nên chỉ mải nhìn bắp tay cuồn cuộn của Kang Su-jeong trong bộ đồ cộc tay. Cô ấy không thấy lạnh sao? Chỉ đến khi Kang Su-jeong thúc giục, tôi mới nhìn về phía tòa nhà bệnh viện.
“Ba tòa nhà phía trước là khu bệnh viện, còn tòa nhà bên cạnh là khu hành chính. Moo-hyun-ssi mới đến nên sẽ có một vài giấy tờ cần phải điền. Sau khi điền xong thì anh cứ đến phòng 38 khu Bạch Hổ. Tôi sẽ để vali của anh ở trong phòng đó. Anh cứ vào tòa nhà một tầng kia và gặp Priya Kumari-ssi. Chắc là cô ấy đang đợi anh đấy.”
Điền giấy tờ, phòng 38 khu Bạch Hổ, tầng một, Priya Kumari. Có vẻ như cô ấy không có ý định đi cùng tôi. Để khỏi phải hỏi lại lần nữa, tôi vừa cố gắng ghi nhớ những thông tin dồn dập vừa hỏi Kang Su-jeong:
“Kang Su-jeong-ssi làm công việc gì ở căn cứ dưới biển này vậy?”
“Tôi là kỹ sư. Ở đây hầu hết là kỹ sư, nhân viên khai thác khí đốt và dầu mỏ, với cả các nhà nghiên cứu hàng hải. Tôi thuộc nhóm kỹ sư. Anh cứ đi thẳng là đến thôi. Dọc theo hướng tôi đi có một thang máy trung tâm đó. Nhớ rồi thì cứ bắt thang máy xuống là được. Hẹn gặp lại anh sau!”
“Cảm ơn cô! Hẹn gặp lại!”
Vừa dứt lời chào, Kang Su-jeong đã nhanh chóng bước về phía tòa nhà bệnh viện với tốc độ đáng kinh ngạc. Chiếc vali của tôi và túi mua sắm khổng lồ bị kéo lê phía sau cũng nhanh chóng biến mất. Tôi một mình đứng bên cạnh tòa nhà sơn màu xanh nhạt, cảm thấy lạnh buốt vì gió biển nên vội vàng bước vào tầng một và nhanh chóng tìm thấy phòng của Priya Kumari.