Chương 5 - Trò Chơi Tử Thần Trong Bệnh Viện

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

"Mày mới là kẻ nên đi c.h.ế.t!"

Máu tuôn ra từ đỉnh đầu Mã Chí Minh, hắn rên rỉ một tiếng, cơ thể lảo đảo.

Không hiểu lấy sức mạnh từ đâu , tôi siết chặt chiếc cúp, lần nữa đập mạnh vào thái dương hắn .

"C.h.ế.t đi ! Đồ súc sinh!"

15.

Mã Chí Minh ngã vật xuống đất.

Máu chảy dài trên mặt, lênh láng khắp sàn nhà.

Mùi m.á.u tanh này dường như kích thích lũ xác c.h.ế.t ngoài cửa.

Chúng trở nên hưng phấn hơn, đập cửa mạnh hơn.

“Rầm… Rầm… Rầm...:”

Vôi vữa tường rơi lả tả.

Cánh cửa chống trộm cũ kỹ lung lay sắp đổ.

Toàn thân tôi đổ mồ hôi, nhưng lòng bàn tay lại lạnh buốt.

Lâm Vô Song, đừng nóng vội, đừng nóng vội.

Có cách, chắc chắn sẽ có cách!

Đúng lúc này , một tấm bản đồ sơ tán phòng cháy chữa cháy trên tường thu hút sự chú ý của tôi .

Trên trần nhà văn phòng này lại có một lối kiểm tra!

Lối kiểm tra này nối liền toàn bộ tòa nhà, nếu có thể tìm được đường đi chính xác thì có lẽ tôi sẽ bò được sang phía bên kia của tòa nhà!

Tôi đặt chiếc ghế lên bàn, rồi trèo lên ghế, cố kéo tấm lưới của lối kiểm tra.

Không biết lối đi này đã không được mở ra trong bao lâu rồi , tấm lưới đã bị gỉ sét, kẹt cứng lại với nhau .

Tôi dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không tháo được tấm lưới ra .

“Rầm!”

Cánh cửa chống trộm bị đập tung.

Bảy tám xác c.h.ế.t chen chúc xông vào , mùi hôi thối xộc thẳng lên đỉnh đầu tôi .

Tôi sợ hãi đến tột độ, bộc phát ra sức mạnh chưa từng có .

“Chát!”

Tấm lưới bị tôi kéo ra , tôi cuống cuồng bò vào .

Sau đó, tôi đá đổ chiếc ghế cái một.

Đột nhiên, mắt cá chân có cảm giác lạnh buốt.

Một xác c.h.ế.t đã nắm lấy mắt cá chân tôi !

Vết thương do Mã Chí Minh để lại trên bắp chân tôi vẫn đang rỉ máu.

Xác c.h.ế.t kia kéo chân tôi trong mê mẩn, cái đầu thối rữa của nó cúi xuống, hôn lên vết thương.

Tôi vùng vẫy một cách điên cuồng, nhưng không địch lại được sức mạnh của nó.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Trong đường ống thông gió không có vũ khí!

Không đúng, tôi có vũ khí!

Tôi lấy ra một chiếc kim tiêm từ túi áo, chĩa thẳng vào nhãn cầu của nó rồi đ.â.m mạnh xuống!

16.

Xác c.h.ế.t không biết đau đớn.

Nhưng quả thực là nó dừng lại một giây.

Chính là lúc này !

Tôi rút chân phải ra , nhanh chóng đóng lại tấm lưới.

Hai động tác này gần như đã vắt kiệt sức lực của tôi .

Tôi nằm sấp trên trần nhà, không ngừng thở dốc.

Dưới tấm lưới, cái xác kia không cam lòng mà ngước lên nhìn một cái.

Nhưng không lâu sau , nó bị tiếng đồng loại nhai Mã Chí Minh thu hút.

Nó chen vào bầy xác c.h.ế.t, túm lấy nội tạng của Mã Chí Minh, x.é to.ạc và c.ắ.n xé ngon lành.

Tôi bất lực nhắm mắt lại .

Cuối cùng, tôi cũng nôn khan, nhưng thứ mà tôi nôn ra toàn là nước vàng.

Tôi nhìn đồng hồ.

Kể từ khi trò chơi c.h.ế.t tiệt này bắt đầu, tôi đã không ăn gì trong khoảng thời gian gần tám tiếng đồng hồ.

Cảm giác đói cồn cào lan khắp cơ thể.

Vết d.a.o đ.â.m ở bắp chân lại tiếp tục kéo căng thần kinh tôi .

Không được .

Tôi không thể ngồi đây chờ c.h.ế.t, phải xử lý vết thương và tìm chút gì đó để ăn.

Nếu không , dù không bị g.i.ế.c thì tôi cũng sẽ c.h.ế.t đói!

17.

Tôi cởi áo khoác ngoài, quấn quanh bắp chân rồi chậm rãi bò trong lối kiểm tra.

Không biết đã qua bao lâu, vết thương ở bắp chân đã bắt đầu sưng tấy.

Đúng lúc này , tôi lại nhìn thấy dòng bình luận đã lâu không xuất hiện.

"Mẹ ơi, xác c.h.ế.t bạo loạn kinh khủng quá, hình như bây giờ chỉ còn hai người sống sót thôi đúng không ?"

" Đúng vậy , bác sĩ bị thương rồi , người kia vẫn còn đầy máu, tôi thấy bác sĩ nguy rồi ."

Chỉ còn tôi và một người khác sống sót ư?

Người khác vẫn còn khỏe mạnh?

Vậy thì tôi ... chẳng phải rất nguy hiểm sao ?

Tôi giơ tay tự tát mình một cái.

Lâm Vô Song, đừng để dòng bình luận làm phiền!

Trước tiên phải tìm đến phòng t.h.u.ố.c đã !

Không lâu sau , một tia sáng xuất hiện trước mắt, bên dưới chính là phòng thuốc.

Tôi nằm trên trần nhà quan sát vài phút.

Tôi phát hiện cửa sổ phòng t.h.u.ố.c vỡ tan tành, bên ngoài còn có dấu vết xô xát.

Một xác c.h.ế.t nằm ngang trước quầy, c.h.ế.t trong tình trạng kinh khủng.

Nhưng may mắn là ở đây không có người sống.

Trong trò chơi sinh t.ử này , người sống còn đáng sợ hơn người c.h.ế.t.

Tôi cẩn thận vén tấm lưới, từ từ trượt xuống rồi tìm thấy glucose mà tôi cần ở ngăn tủ ngoài cùng bên phải .

Sau khi uống hết một chai glucose, cảm giác đói bụng đã giảm đi quá nửa.

Tôi lại lục ra nước muối sinh lý, nghiến răng rửa vết thương.

Cơn đau dữ dội lan tràn.

Trán tôi đầm đìa mồ hôi, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

Ráng chịu đựng một chút - tôi tự an ủi - trò chơi này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.

Nhưng ngay khi tôi quay người lấy iod và gạc vô trùng.

Một bàn tay đột nhiên ấn lên vai tôi .

Tôi giật mình quay đầu lại , lọ t.h.u.ố.c rơi xuống đất, vỡ tan thành tiếng.

Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân.

Hắn ta nhìn chằm chằm tôi , nở một nụ cười quái dị.

"Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi , Lâm Vô Song."

Không đúng, không đúng!

Tại sao người này lại ở đây?!

18.

" Tôi còn sống, cô bất ngờ lắm sao ?"

Người đàn ông cười cười , cúi xuống nhìn tôi chằm chằm.

"Hay là cô không ngờ mình cũng sẽ c.h.ế.t dưới tay tôi ?"

Con d.a.o phẫu thuật trong tay hắn vẫn còn rỉ máu.

Tôi vô thức lùi lại vài bước.

Hắn tên là Trần Hành Viễn.

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)