Chương 4 - Trò Chơi Tử Thần Trong Bệnh Viện
Không ai trả lời câu hỏi của hắn .
Tất cả mọi người đều đang bận lo thoát thân .
Tôi khóa chặt cửa phòng giám đốc.
Tim đập như trống.
Đúng vậy , rõ ràng đã có bốn người c.h.ế.t.
Tại sao các t.h.i t.h.ể vẫn đến g.i.ế.c người ?
Lẽ nào… dòng bình luận đang nói dối?!
Đúng , đúng.
Dòng bình luận có vấn đề!
Dòng bình luận đầu tiên nói rằng trong bệnh viện chỉ có một người bình thường, g.i.ế.c c.h.ế.t người bình thường đó thì trò chơi có thể kết thúc.
Thế nhưng, Trần Học ngược đãi mèo chó, Hồ Đông Cường cưỡng h.i.ế.p trẻ vị thành niên, anh Triệu có logic rõ ràng, đều không phải là bệnh nhân tâm thần thật sự.
Và sau khi họ c.h.ế.t, trò chơi vẫn không kết thúc.
Đây là lần tự mâu thuẫn đầu tiên của dòng bình luận.
Sau đó, dòng bình luận lại nói phải g.i.ế.c thêm bốn người nữa, nếu không xác c.h.ế.t trong nhà xác sẽ bạo loạn.
Nhưng ...
Đã có bốn người c.h.ế.t rồi , mà xác c.h.ế.t trong nhà xác vẫn xuất hiện.
Chẳng lẽ…
Với tất cả những gợi ý liên quan đến con số , dòng bình luận đều nói ngược lại !
Thực chất chỉ có một bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện!
G.i.ế.c bốn người sẽ kích hoạt xác c.h.ế.t bạo loạn!
12.
Tầng một ngập tràn những tiếng gào khóc t.h.ả.m thiết.
Không lâu sau , có người bị lũ xác c.h.ế.t vây chặt, chúng xẻo tứ chi, ăn nội tạng, chẳng khác gì g.i.ế.c mổ lợn dê.
Sàn gạch đại sảnh vốn sạch sẽ tinh tươm giờ đây đầy mảnh xương vụn, m.á.u hòa lẫn dịch dạ dày và óc nhầy nhụa bám đầy mặt đất, trông giống như một lò mổ.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, bò lên nóc tủ quần áo của Giám đốc.
Sau khi c.h.ế.t, cơ thể sẽ xảy ra hiện tượng co cứng t.ử thi.
Những xác c.h.ế.t này cũng không ngoại lệ.
Khi chúng hành hạ người khác, tứ chi đều cứng đờ, về cơ bản, chúng không thể thực hiện động tác nhảy.
Như vậy , trốn lên chỗ cao có thể giúp tôi giành được một tia hy vọng sống sót!
Không biết đã trôi qua bao lâu, chân tôi tê dại.
Cuộc tàn sát ở tầng một cuối cùng cũng chấm dứt.
Tôi nén cơn ghê tởm nhìn xuống dưới , lập tức nhìn thấy vài cái đầu người c.h.ế.t không nhắm mắt.
Nhưng điều kỳ lạ là những xác c.h.ế.t kia đã biến mất.
Không lâu sau đó, tầng hai cũng có tiếng bước chân vọng lại .
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tôi cuộn tròn trên nóc tủ, không dám thở mạnh.
Sàn gỗ kêu cót két dưới sức nặng của bước chân rồi đến tiếng cửa sổ được mở ra vang lên.
C.h.ế.t tiệt!
Vừa nãy quá căng thẳng, tôi chỉ lo khóa cửa, quên mất khóa cửa sổ rồi !
“Cạch”.
Một tiếng động khẽ vang lên.
Tim tôi gần như ngừng đập…
Có người đã vào .
13.
Người vừa vào thở dốc nặng nề: "Mẹ kiếp, quái vật, toàn quái vật!"
Giọng nói này là...
Mã Chí Minh!
Qua khe hở cửa tủ, tôi thấy hắn ta toàn thân dính máu, vai trái gần như bị xé toạc, lộ ra đoạn xương trắng hếu.
Tay phải hắn nắm chặt một con d.a.o phẫu thuật, đầu d.a.o dường như dính thứ gì đó là óc người .
Bụng tôi cuộn trào, tôi bịt chặt miệng, tự nhủ tuyệt đối không được nôn ra .
May mắn thay , Mã Chí Minh không phát hiện ra tôi .
Hắn chỉ nhanh chóng khóa cửa sổ lại , kéo rèm cuốn lên.
Sau đó, hắn áp sát mắt vào lỗ khóa cửa, theo dõi động tĩnh bên ngoài hành lang.
Bên ngoài hành lang có nhiều tiếng bước chân và tiếng rên rỉ trầm đục hơn vọng đến.
Cơ thể Mã Chí Minh lập tức căng cứng, tay cầm d.a.o phẫu thuật cũng siết chặt hơn vài phần.
Các xác c.h.ế.t ngoài hành lang đang cố gắng đập cửa.
Nhưng may mắn là cánh cửa văn phòng giám đốc khá vững chắc.
Chúng đập cửa không được , bèn tiếp tục đi về phía trước , tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Mã Chí Minh trông có vẻ nhẹ nhõm, hắn dựa vào tường, không ngừng thở hổn hển.
Đột nhiên, đèn nhấp nháy vài cái.
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Tiếng thở dốc của Mã Chí Minh cũng biến mất.
Trong căn phòng làm việc trống rỗng, không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tôi vô thức nín thở.
Vài chục giây sau .
Đèn lại sáng lên.
Tôi hét lên trong kinh hoàng…
Bên ngoài khe hở tủ quần áo, một con mắt xám trắng đang nhìn chằm chằm tôi !
14.
Mã Chí Minh mở toang cửa tủ.
"Cô chính là bác sĩ phải không ?!"
"Dòng bình luận không lừa chúng tôi , kỹ năng diễn xuất của cô rất giỏi, nhưng chưa đủ tốt !"
Tôi ngã nhào xuống đất một cách t.h.ả.m hại, khuỷu tay đau nhói không chịu nổi.
Phía bên kia , Mã Chí Minh đã giơ cao d.a.o phẫu thuật, đ.â.m thẳng vào cổ tôi !
"G.i.ế.c cô, trò chơi sẽ kết thúc!"
"C.h.ế.t đi !"
Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội, chộp lấy đèn sàn, đập mạnh vào hắn ta .
Bóng đèn vỡ tan trên mặt hắn , mảnh thủy tinh găm vào mắt hắn .
Mã Chí Minh ôm lấy mắt, kêu gào trong đau đớn.
Tôi thở dốc mà bước về phía cửa, nhưng ngoài hành lang, đột nhiên vang lên từng loạt tiếng bước chân và tiếng rên rỉ!
Đó là những xác c.h.ế.t từ nhà xác bị tiếng động của chúng tôi thu hút tới đây!
Xác c.h.ế.t đang đập cửa!
Tôi hoảng loạn, muốn trèo lại lên nóc tủ, nhưng mắt cá chân bị Mã Chí Minh nắm chặt.
Hắn đưa tay sờ soạng tìm dao: "Cô là bác sĩ, cô là bác sĩ, g.i.ế.c cô thì trò chơi sẽ kết thúc!"
Hắn đã sờ được con d.a.o phẫu thuật!
Con d.a.o phẫu thuật đ.â.m mạnh vào bắp chân tôi !
Cơn đau nhói lan truyền tức thì, tôi đạp mạnh tay hắn ra .
Tôi gào lên: " Tôi có phải bác sĩ hay không không còn quan trọng, quan trọng là dòng bình luận đang nói dối!"
Mã Chí Minh bò dậy từ dưới đất, loạng choạng bước về phía tôi .
"Dòng bình luận sao có thể nói dối? Đồ đĩ thối! Lẽ ra tao nên g.i.ế.c mày sớm hơn!"
Hắn ta tiến tới, tôi lùi lại từng bước.
Cho đến khi đụng phải bàn làm việc của giám đốc, tôi hoàn toàn không còn đường lui.
... Sắp c.h.ế.t rồi sao ?
Sẽ c.h.ế.t dưới tay hắn sao ?
Đột nhiên, đầu ngón tay tôi chạm vào một vật cứng.
Tôi ngoảnh đầu lại .
Đó là, chiếc cúp giải thưởng của giám đốc!
Trong một phần nghìn giây, tôi nghiến răng, lao tới bàn làm việc, chộp lấy chiếc cúp, đập mạnh vào đầu Mã Chí Minh!