Chương 6 - Trò Chơi Của Trà Xanh
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Khóe miệng Lưu Y Y bắt đầu khẽ nhếch lên, không giấu nổi niềm vui chiến thắng.
Chính hiệu ứng này là điều cô ta mong đợi.
Tôi cầm phong bao đỏ, bước tới trước mặt ông nội, mỉm cười:
“Ông ơi, chúc ông sinh nhật vui vẻ. Đây là món quà nhỏ cháu tặng ông.”
Ông nhận lấy phong bao, gương mặt cười cười nhưng có phần gượng gạo: “Được được, Uyển Uyển có lòng là tốt rồi…”
Lưu Y Y lập tức ra vẻ “thấu hiểu lòng người”, chủ động hòa giải:
“Uyển Uyển vẫn còn đi học, làm gì có nhiều tiền, có lòng là được rồi. Ông ơi, ông mở ra xem đi, Uyển Uyển mừng ông bao nhiêu tiền nè~”
Cô ta đang cố dồn tôi vào đường chết.
Cho nhiều – sẽ bị nói là tiêu hoang. Cho ít – càng bị đánh giá là sơ sài, vô tâm, bất hiếu.
Sắc mặt bố tôi đã xám xịt.
Trong mắt ông, tôi vừa bôi tro trát trấu lên mặt ông giữa bàn dân thiên hạ.
Tôi nhìn Lưu Y Y, cười nhạt:
“Dì Lưu, dì vội gì thế? Quà của cháu… đâu chỉ có mỗi phong bao này.”
Tôi ngừng lại một chút, cố ý nâng cao giọng để tất cả mọi người đều nghe thấy:
“Thời gian trước, cháu thấy dì Lưu hay lên mạng học mấy bài thuốc dân gian, còn mua nhiều ngải cứu với thảo dược.
Cháu đoán chắc là đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ông nội.
Dì đã có tâm như vậy, thì cháu – là cháu ruột – đương nhiên cũng không thể thua kém.”
“Cháu gom hết tiền mừng tuổi tiết kiệm từ nhỏ, còn xin bố ứng trước tiền tiêu vặt một năm.
Tổng cộng được 50 triệu.
Và với số tiền đó, cháu đã đứng tên ông bà nội, thông qua Quỹ từ thiện thành phố, quyên góp trực tiếp cho các cụ già nghèo ở vùng cao bị bệnh thấp khớp.”
Tôi lấy từ túi xách ra một giấy chứng nhận quyên góp và bằng khen danh dự từ Hội từ thiện thành phố, cung kính đưa cho ông nội.
“Đôi đai gối dì Lưu tặng chỉ có thể giúp ông đỡ đau.
Nhưng món quà của cháu – dù không cầm nắm được – lại có thể giúp hàng trăm người già khác, cũng đang đau đớn vì bệnh, được điều trị kịp thời.
Ông thường dạy cháu: ‘khi mình có điều kiện thì phải lo cho người khác nữa’.
Cháu nghĩ… đây mới chính là món quà mà ông mong muốn nhất.”
Lời tôi vừa dứt, cả khán phòng lặng như tờ.
Ai nấy đều trợn mắt nhìn tôi, như thể lần đầu biết tôi là ai.
Ông bà nội tôi tay run run nhận lấy hai tờ giấy, mắt đã đỏ hoe từ lúc nào.
“Tốt… tốt lắm con ơi…” Ông nội nghẹn ngào, giọng run run, “Đây… là món quà tuyệt vời nhất trong đời ông. Tốt nhất!”
Bà nội thì bật khóc thành tiếng, siết chặt tay tôi, nói không nên lời.
Bố tôi đứng chết lặng, nét mặt biến chuyển từ sững sờ, sang bối rối… rồi thoáng qua một tia hối hận.
Còn Lưu Y Y — khuôn mặt cô ta lúc này không còn từ nào để miêu tả.
Một biểu cảm vặn vẹo, đan xen giữa kinh ngạc, ghen tức, nhục nhã và phẫn nộ.
Vở kịch mà cô ta dày công đạo diễn, bị tôi dùng một chiêu hoàn toàn ngoài dự đoán — đánh sập từ gốc.
Tấm lòng “hiếu thảo” của cô ta, khi đặt cạnh món quà mang tầm “đại nghĩa”, bỗng trở nên nhỏ nhoi, thậm chí… có phần ích kỷ.
Cô ta muốn tôi mất mặt. Nhưng kết quả, chính cô ta mới trở thành trò cười lớn nhất của buổi tiệc.
Tôi biết, cô ta sẽ không chịu dừng ở đây.
Kế hoạch A thất bại, vậy thì bước tiếp theo, chắc chắn sẽ là B hoặc C.
Tôi quay lại chỗ ngồi, mở điện thoại, đăng một bình luận ngay bên dưới bài viết của mình:
“Giáo sư Trà”:
“Kịch bản A đã được triển khai, và đã bị đội ta hóa giải hoàn hảo.
Giờ thì, mời quý vị nghỉ giải lao đôi chút — và chờ xem sau giờ giải lao, ‘trà nghệ đại sư’ sẽ tung chiêu nào tiếp theo.
Gợi ý nhỏ: hãy trông chừng tài sản giá trị của mình, và… cẩn thận trơn trượt.”
5
Sau cú “sấp mặt” ở phần tặng quà, sắc mặt của Lưu Y Y vẫn chưa khôi phục nổi.
Tới phần nâng ly chúc mừng, cô ta cố gắng gượng cười đi theo bố tôi, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự hằn học.
Tôi tinh ý nhận ra — khi cô ta đi ngang qua bàn tôi, chân chợt khựng lại một nhịp.
Ánh mắt — rơi đúng vào chiếc túi xách mà thím Hai để trên ghế.
Thím Hai nhà tôi làm ăn bên mảng đá quý, điều kiện kinh tế rất khá.
Hôm nay, thím mang theo một bộ trang sức ngọc phỉ thúy đắt đỏ, nhưng khi đi mời rượu, vì vướng víu, nên tháo chiếc vòng tay ra, tiện tay bỏ vào túi xách.
Tôi khẽ nhíu mày. Đến rồi.
Kịch bản C – Gài bẫy vu khống.
Chiêu này còn cao tay hơn cả khổ nhục kế. Và cũng độc hơn nhiều.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại. Nhưng ánh mắt nơi khóe mi, vẫn luôn dõi theo từng hành động của Lưu Y Y.
Quả nhiên, đúng vào lúc không khí bữa tiệc rôm rả nhất, ly cụng ly, cười nói vang dội — chuyện xảy ra.
“Á!! Vòng tay của tôi đâu rồi?!”
Một tiếng hét sắc nhọn xé tan bầu không khí náo nhiệt của cả khán phòng.
Là thím Hai.
Thím hốt hoảng lục tung chiếc túi xách, sắc mặt trắng bệch:
“Cái vòng phỉ thúy đế vương của tôi! Lúc nãy đi mời rượu, tôi gỡ ra bỏ vào túi rồi mà, giờ không thấy đâu nữa!”
Giọng thím run rẩy, gần như sắp khóc:
“Đó là kỷ vật bố tôi để lại đấy…”
“Phỉ thúy đế vương” — chỉ ba chữ đó thôi đã khiến cả phòng tiệc nổ tung.
Người hiểu chuyện thì biết rõ — loại ngọc đó giá trị không dưới bảy chữ số, tức hàng tỷ.
Lúc này, đây không còn là một vụ mất đồ bình thường nữa — mà là án trộm cắp nghiêm trọng.
Quản lý khách sạn lập tức có mặt, nói sẽ phong tỏa hiện trường và gọi ngay cảnh sát.